Wednesday, August 28, 2013

Hoàng hôn hoang hoải

Hoàng hôn, đối với tôi là ráng chiều bình yên sâu đậm, in hằn dấu chân thong dong và những nụ cười. Khi tất cả đọng lại trong một sắc màu bừng cháy phía cuối chân trời.
Tôi thực ra chưa bao giờ trải qua hoàng hôn nơi rộn rã này, Sài Gòn. Đất chật người đông và khói bụi, sao có thể lặng im nhìn ngắm. Mỗi lần nghĩ về khái niệm đó, tôi nghĩ ngay đến Thủ Đức.

Kí ức gần nhất của tôi về những buổi chiều cấp 3 xáo trộn trong hình ảnh của trung tâm luyện thi, của sân trường nhôn nhịp, của kẹt xe, của chen lấn. Khi viết những dòng này, tôi chợt phát hiện ra mình chưa bao giờ được ngước lên nhìn những vạt nắng cuối ngày, bởi khi đó, tôi đã ngồi lọt thỏm trong lớp học đầy những người, bảng, sách vở và đề thi.

Bởi vậy, tôi không giấu được cảm giác sững sờ khi bước đi trong buổi chiều màu trầm ở Thủ Đức. Có lúc tôi đi một mình giữa hàng trăm tiếng cười nói. Có lúc tôi vừa đi vừa gặm ngô luộc cùng Hồng Vy. Đường cũng xa mà lòng thấy đáng. Những âm thanh và hình ảnh ở nơi đó, ôm trọn tôi vào lòng. Bảo bọc tôi trong chiếc nôi êm đềm mà nghe thoảng đây đó mùi khoai mì dừa nướng thơm ngạt ngào. Tôi lạc vào một quãng đời khác. Tự do và hoan hỉ vô chừng.

Mà chính ra, hoàng hôn không phải lúc nào cũng yên bình. Có mấy hôm đi về cũng những nỗi tức bực con trẻ, những hờn giận vu vơ, những nỗi nhớ cố nén trước mặt bè bạn. Có lúc về cùng nỗi ám ảnh thi cử và chạy bài. Có lúc thì đi và chửi xa xả một chuyện nào đó vừa xảy ra trong lớp; bình luận điên cuồng quyết không cho ai làm mờ nhạt cái tôi ngang bướng đậm đặc của mình.

Hoàng hôn cũng không phải lúc nào cũng thư thả đợi chờ, vẫn nhớ một ngày nọ miệng ngậm bánh bao chiên, còn chân thì dí theo xe 52 chạy khùng điên rượt đuổi. Tuổi trẻ toàn những cuộc chạy rong. Có lúc ráng về kịp ca làm, có lúc chỉ vì quá nôn nóng gặp gỡ ai đó mà thôi.

Và cũng có một lúc nó đẹp rực rỡ hay là hoàn hảo luôn. Đó là một buổi chiều trên xe số 8, đoạn giao nhau giữa các quốc lộ. Tôi choàng tỉnh giấc sau một ít phút chợp mắt mệt nhoài. Khi mở mắt ra, cảnh tượng trươc mắt như một ly nước màu cam đỏ mà những váng đậm đặc nhất đang đọng dần nơi cuối đáy ly, chính là đường chân trời. Xung quanh đó là những vệt màu đồng và ánh kim mà tôi cam đoan rằng chỉ có một người nghệ sĩ tài hoa nhất của nhân loại mới có thể tạo nên được: Mẹ thiên nhiên. Lúc đó, playlist đang chạy đến Boulevard. Và tôi, gần như nín thở và sững sờ. Đó là một trong những hoàng hôn đắt giá nhất của tôi mà sau này, mỗi lần nghĩ lại tôi thấy mắc cười vì chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có được một giây phút sang như vậy trên chiếc Bus số 8 chiều nào cũng bất bơ nồng nặng mùi người và tiếng chửi thề.

Trước khi có những hoàng hôn đó, tôi cũng vật vạ ghê gớm. Ngày thì đeo những 4 cái khẩu trang chống ói, ngày thì sợ lạc không biết xe sẽ thả chỗ nào. Hôm thứ 2 ngồi trên Bus 8, tôi kêu gào hối hận nhắn tin cho thằng Vũ Thiện bảo biết thế không vào trường này. Rồi cũng qua những ngày đó, Ngọc Huyền của những ngày sau đó, ăn mọi ở rợ và lê la hàng quá, chen lấn giành giựt xe buýt như một thú vui tao nhã haha. Đó là lúc bản thân đã tự hòa nhập, để thấy khó khăn như hơi thở, và đến một ngày thở quen rồi thì đã cảm thấy không còn là khó và không thể sống thiếu hơi thở đó.

Tôi chợt hồi tưởng nhũng điều này vì cuộc nói chuyện với sếp sáng nay. Anh bảo là trẻ con ngày đầu đến trường có đứa nào mà không gào khóc. thế rồi nó cuối cùng vẫn phải đi học, rất nhiều năm sau đó, và sau này nó thậm chí còn thích đi học hơn là ở nhà. Thực ra tôi cũng như thế và nhiều người khác cũng như thế. Con người ta có đặc tính thích nghi là một bản năng để tồn tại và để sống. Đó là một món quà ông trời trao ban cho, bởi không thích nghi được với môi trường xung quanh thì người đó là cá thể phải chịu những khó khăn hiện hữu chứ chẳng là ai khác.

Suy cho cùng, người ta lại phải đi và tìm hiểu con người mình, mong muốn của mình.

Mình là ai và mình muốn gì vậy.

Quyết định chưa được thực hiện thì nó vẫn chưa là quyết định. Tôi biết làm gì đây chứ.



No comments:

Post a Comment