Saturday, September 14, 2013

Chập 1: Sài Gòn-Quảng Ngãi - Nhà ga, trễ tàu, khóc om sòm

Tôi nghĩ rằng cơn mưa chiều hôm đó là cơn mưa to nhất mùa thu này. Khi tôi và Hương chồng 2 cái áo mưa lùm xùm bước ra khỏi nhà nước trong ngõ đã dập dềnh ngập. 2 đứa lạch tạch bì bõm trên chiếc Cup đi chợ Hồ Thị Kỉ lấy thùng hoa chuẩn bị ôm ra Quảng Ngãi. Vấn đề 1 phát sinh là không tìm được ruybang đúng như dăn dò mà giờ đi đã cận kề. Éo le hơn nữa là tôi và Hương chưa đứa nào đụng tay vào soạn đồ, còn kimbap đặt tuốt dưới Tân Kì Tân Quý mà chưa đi lấy. Mưa nhỏ và dừng rồi lại to đùng đùng khi chúng tôi về đến khu chợ Hòa Hưng.

Quãng đường này về nhà thường chỉ mất độ 15 phút vậy mà hôm đó chúng tôi mất gần 1 tiếng trời. Mưa đau cả người, quật vào mặt rầm rầm, yên xe chật, người ngồi sau ôm hoa ngồi có nửa mông, người đằng trước chở sợ gai đâm lưng cũng ngồi nửa mông, cái yên giữa nhét thùng hoa to oạch. Mưa to vậy mà đường vẫn đông, mấy lần quẹt thùng hoa vào người ta, lần thì tưởng người ta té, lần thì mém nữa con mập này đo đường. Trời ơi, tưởng thoát kiếp Thủ Đức là thôi rồi chứ ai dè có cú này còn ghê hơn nữa. Xe nhích thật chậm, tay bị gai quẹt vào gặp nước mưa xót khiếp đảm. Lúc này, vì không còn chút thời gian nào để mua ruybang đành phải gọi điện thoại nhờ Chủ tịch chạy đi mua, anh này từ cảnh đang ngồi nhà xếp đồ cũng phải nhong nhong chạy ra đường trong cái trời oái ăm vô đối. Mặc áo mưa ráng che cho thùng hoa mà về phần giấy nó cũng ướt nhũn, người thì khỏi nói rồi y như con chuột lột. Vừa đi vừa nghe điện thoại la rầm rầm nói vụ ruybang 3 phân ngoài đường thiệt đúng như chạy giặc.

 Lúc đáng nhớ nhất trong cú này phải kể tới đoạn chạy ngược chiều ở triển lãm, vừa quẹo vào khúc đường Xuân Hồng ta nói xe buýt dàn hàng cái nhìn muốn xỉu, nhắm thấy tình hình mà chui vào là 7h30 mới về tới nhà, lúc đó chắc tàu đã chạy tới Thủ Đức. Nên 2 đứa đồng lòng chạy ngược chiều. Nghĩ làm sao mà bao nhiêu chục chiếc xe lao băng băng vào xe mình (ai biểu chạy ngược chiều) sợ gần chết. Mới đầu tính chạy thông qua triển làm để tới cổng bên kia ai dè đâu bị chặn, quyết định chạy ngược chiều về ngã tư 7 hiền luôn. Quỷ thần ơi đi ngang qua 2 anh Chiến Sĩ đang chạy xe, con Hương như có ai bấm nút lập tức khóc: huhu anh ơi đừng bắt em, em khổ lắm. 2 anh do quá bận nên tha cho. Xin đội ơn 2 anh.

2 đứa về tới nhà lúc 6 giờ 15, nước trong hẻm nhà tôi ngập gần tới gối. Hương về, tôi lao vào tắm và quăng đồ vào trong túi. Sự không chuẩn bị trước này một phần do tội ỉ i, một phần vì trời không biết mắc cái giống gì mà hôm đó giáng xuống một đống sự cố, thiệt tình. Đang tắm lập tức sực nhớ hộp kimbap, xong phim, làm sao có thể phi xuống đình Tân Sơn Nhì để lấy??? Bàn bạc kì kèo một hồi Nhung mập quyết định sẽ nhờ chú xe ôm gần nhà ship tại gia cho tôi. haha, chưa bao giờ có trò này xảy ra trong suốt 10 năm làm bạn, mừng hết lớn. Đồng hồ chỉ 6h30

Tôi cố nhai nuốt từng cọng nui cho mẹ an tâm, lòng đếm từng phút từng giây khi nào ông xe ôm mang kimbap tới tôi phắn ngay lập tức, vì cứ nghĩ đặt kimbap nên không chuẩn bị đồ ăn gì khác mà đi tàu những 16 tiếng, no way no choice @@. Kimbap được chính tay Nhung mang tới trong cơn mưa tầm tã (cô ấy sẽ được cà phê hậu tạ dĩ nhiên rồi) và tôi lên xe ra ga lúc 6h42 phút. Tôi giữ vé của Thắng và giấy tờ của anh ta nên tôi thực sự lo sợ. Mưa vẫn rất lớn, vừa đi vừa cầu nguyện cho tới kịp giờ, chưa bao giờ hồi hộp như chuyến này.

7h kém 5, tôi đến ga, lại ướt như chuột, loa thông báo bắt đầu nhắc khách đi tàu SE2 chuẩn bị khởi hành. Tôi cởi áo mưa và quăng nón bảo hiểm xuống sàn, bye bye mẹ chạy thẳng 1 phát vào cửa soát vé, Không thấy đồng bọn. Gọi điện thoại cho Thắng vừa thở hổn hển, anh ta nói đi ngược lại đang ở Circle K, khi thấy bóng dáng anh ta chạy tới tôi chỉ kịp nói đúng 1 câu: mua chai tương ớt; rồi là mệt quá câm họng luôn. Phát chưa tới. Hương bắt đầu rơm rớm nước mắt gọi điện: Mèo đâu rồi Heo sợ quá. Trời ơi, Heo ơi Mèo mới đi tới công viên cây xanh Gia Định và đồng hồ lúc đó là 6h57 phút. 3 phút nữa tàu chạy, tất cả vẫn tỉnh như ruồi.

Chị Hiền đã an tọa trên tàu, gọi điện thoại hối liên tục, Đừng đợi Phát nữa, mấy đứa đi đi, có trễ thì trễ một đứa thôi. Nhưng Heo không chịu, Heo nhất quyết đợi Mèo. khoảng 2 phút sau đó, khi đã mua được chai tương ớt, có chút sung sướng trong lòng. Cả đám quyết định bê đồ tới cổng soát vé trước rồi tính tiếp. Thùng hoa đã nhũng phần giấy bọc, túi hành lý lỉnh kỉnh to và nặng nên phần bưng vác khá khó khăn.

Đây, cái khúc gay cấn. Vừa bưng đồtới cổng thấy lạ lùng quá sao tự dưng đóng bà nó cửa không cho vô, liền thấy sợ lao tới trình vé ngay, dạ con đi tàu SE2 cô gái soát vé mặt khó đăm đăm nói giọng Bắc: Tàu chạy được mấy phút rồi vào gì mà vào, nhìn kìa. Vừa nói cô gái vừa chỉ tay ra ngoài, tàu đang chạy thật mờ ơi, ô, chạy thật mờ ơi. Má ơi, tàu chạy rồi kìa, còn chúng tôi thì sao, hoa thì sao, vé thì sao. Không thể tin được. KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC. Sự việc lúc này chưa cao trào, vì những đứa trẻ non nớt chỉ nghĩ rằng mình bị trễ chuyến, có thể đổi vé đi chuyến sau. Tự nhiên lúc đó như bị nhập rõ là thấy tận mắt rồi, tàu chạy thật rồi mà cứ lao vào hỏi chị gái soát vé, làm cô ta điên máu chửi thêm 2 chập nữa mói chịu tỉnh.

Tỉnh ra rồi thì cầm vé ra hỏi xem có phải chịu lỗ 30% là được đổi vé không. Heo của Mèo lúc này đã khóc rơm rớm, chạy ra cầm vé hỏi.
3 phút sau, khi tôi đang ngồi thụm xuống sàn ga vì chưa tin là trễ tàu (nhây ghê) thì cô ta, chính là cái cô gái tên Hương đã chạy tới chỗ tôi khóc như một con điên loạn và nhảy tưng tưng lên TRỜI ƠI, VÉ NÀY COI NHƯ VẤT ĐI RỒI, KHÔNG CÒN GIÁ TRỊ GÌ HẾT, PHẢI MUA VÉ MỚI, MẤT TRẮNG 2 TRIỆU 2 RỒI.

Đó, của đau con xót, 12 mắt nhìn nhau (3 đứa bị cận) không nói một lời. TRỜI ĐẤT SỤP ĐỔ XONG MÀN MỘT. @@


No comments:

Post a Comment