Wednesday, September 18, 2013

CHẬP 2 VẬT VÃ TẠI SÂN GA, BÊ THA TRÊN TÀU LỬA, QUẰN QUẠI DỮ DỘI CUỐI CÙNG TỚI ĐƯỢC QUẢNG NGÃI

Lúc đó rất lạ, tất cả bọn tôi.

Hương, 1 con thường ngày khá lì, nay đang đứng khóc.
Thắng, 1 thằng khá nóng tính và không chấp nhận chuyện đi trễ, thường ngày sẽ đứng chửi, nay bần thần sắc mặt nói đúng một câu: thôi bê đồ qua kia đi tính tiếp.
Tôi, 1 con hay nhảy tưng tưng lúc đó đang ngồi , ngước cặp mắt lên nhìn hành động lạ của 2 đứa bạn. Hửi thấy mùi bể kèo, tôi liền ngay lập tức đi gọi điện thoại cho ban tổ chức ngoài Quảng Ngãi. 
Ban tổ chức lúc này đang uống trà sữa suy ngẫm về những ngày có chồng sắp tới, nhận được cuộc gọi liền hớn hở hỏi: Sao, lên tàu rồi phải không?. Tôi nói như nước tuôn ào ạt: Trời ơi, trễ tàu rồi chị ơi, Phát chưa tới, gọi dt không được, con Hương đang khóc um sùm còn thằng Thắng im lặng không nói gì, em đang sợ nó quyết định ở nhà. BTC mới đầu tỉnh lắm: haha, nói giỡn kiểu đó hả, em giỡn phải không. Trời ơi nghĩ sao mà giỡn. Vài phút sau, Sau khi đối đầu với tin sét đánh ngang tai, chị ấy đã gào lên: Không được, ra mua vé đi, 11h đi, chắc chắn có vé, cỡ nào cũng phải ra, chú chị đợi hoa đó. 


Đối với tôi mà nói, ở nhà là mất luôn cái vé máy bay, mất luôn một chuyến đi mong đợi, mất luôn những giờ phút tôi muốn trải qua trong đám cưới của cái người hồi đó xém Warning tôi vì tôi quên Print Test. Vì những lý lẽ đó, mà Sài Gòn gọi Đà Nẵng nói chuyện phun đầy nước miếng vô điện thoại, sau đó quyết định PHẢI ĐI BẰNG MỌI GIÁ. Tôi chạy te te vào báo đồng bọn nguyên văn lời nói của BTC, thì lúc này có bóng dạng người lạ đi tới. Tóc ướt, bết bám hết vào trán, áo thun cũng ướt gần hết đeo cái balo đen, mặt bơ phờ đi tới. Đứng trước mặt chúng tôi, trên áo anh ta mấy giọt nước nhiễu tong xuống sàn ga, đi chân không vì dép anh ta đã bị cuốn phăng trong mùa lũ vừa qua. Anh ta là Ngô Tấn Phát. Mặt không biết nên khóc hay nên cười, vì đã đi rất trễ, đến nơi còn gặp con bồ đang thề lề cặp môi dày mít ướt =))

Mất dép, mất bà nó dép rồi, vậy mà Heo vẫn giận Mèo, Heo nhảy lăng quăng ra mua vé, cuối cùng mua được 2 cặp vé ngộ nghĩnh: đi giường nằm từ 11h đến 5h30 sáng dựng đầu dậy chuyển qua toa ngồi.

Như vậy, cả 4 đứa đều không có ai thoát khỏi trận mưa của ngày hôm đó, không ít thì nhiều, công lực đã vơi đi.

Sau khi quất hết mỗi người rất nhiều kimbap, để nguyên cuộn 20cm ăn không thèm cắt, chúng tôi bước ra tập nhảy làm 1 tiết mục diễn đám cưới. Nhảy Aerobic bài Hổng dám đâu, bật Laptop lên, và nhảy. Các bạn có hiểu không vậy, đã có vài người đến nhìn chúng tôi bằng những anh mắt lạ lẫm. Đặc biệt là khi anh Thắng đòi lật tôi lên lưng anh ấy cho chân tôi ngửa lên trời hình chữ V. Tập tành cũng bài bản dữ lắm, có xếp đội hình xong ra vỗ tay chào y như mấy đứa nhóc lúc đấu Aerobic giải quận =))

Nhưng thực sự rất mệt, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng và những đứa khác dường như cũng đã bắt đầu thấm nước mưa như tôi vậy. Tôi nghĩ xài chữ lê lết thấy cũng không quá. Anh Thắng liên tục hỏi, ủa tàu chạy lúc 11h thì 9h mình lên tàu ngồi trước được không, làm cả bọn phì cười. Tôi ôm con cú ra ngoài ghế chờ ngủ, đầu đã bắt đầu nhức. Băng ghế làm cho tôi nhớ, cũng 1 tuần trước đó, tôi và Hương gom lấy gom để hết tiền đi mua vé tàu, cuối cùng tới lúc tính tiền thiếu 26k phải quay về hôm sau lên mua.

10 giờ kém, anh Thắng cho triệu tôi về chỗ tập trung, đi qua đi lại trước cái cửa soát vé không yên, và tuyệt nhiên khó chịu khi tôi xin đi tè lần thứ 2. Vậy đó, chủ tịch đã quyết khó lòng thay đổi. 

10h20 chúng tôi set up hoàn tất trên tàu, chuẩn bị cho hành trình 16 tiếng. tôi và Thắng nằm giường tầng 3, ta nói, mỗi lần leo lên leo xuống, nhìn tôi không khác gì một con heo nọc. Anh Thắng ngồi trên cười khằng khặc, đặt lưng xuống cái giường kêu đã quá. Đó, anh ta hoàn thành ước nguyện đi giường nằm.

10h26 Tôi và Thắng leo xuống giường đi tham quan, tôi thích tàu đêm lắm. Anh Phát sau khi mất dép buồn quá ngủ mất đất, chỉ còn Hương ra xí đú. Đứng ngay cửa số lớn trên toa tàu của tôi, chúng tôi diễn Tân Dòng Sông Ly Biệt, con Hương vừa chạy vừa nói I Bin, Lu Bin ( Y Bình, Lưu Bình) và hát như phim

qíng shēn shēn yǔ mēng mēng
世界只在你眼中
shì jiè zhī zài nǐ yǎn zhōng
相逢不晚為何匆匆
xiāng féng bú wǎn wéi hé cōng cōng

Mặt nó đau khổ vì sắp phải chia tay Thư Hoàn, đang diễn mê say, anh Thắng đập vai: Ê Hương, toa của mày bị khóa cửa rồi kìa. Cô ta nhất quyết không tin, hát tiếp. Hồi sau chột da, chạy qua mở cửa toa thử thì ôi thôi nó đóng thật. Diệu Hương phải chạy lạch bạch xuống toa của tôi và quay ngược lại cửa soát vé trên toa tàu của nó. Lúc này, tôi và Thắng đứng trên tàu, nhìn Hương mặt đau khổ hát nốt khúc còn lại trong bài =))

Có ai nhận ra điều gì không, bây giờ là 10h12 phút. Giờ này một tuần trước, tất cả những gì tôi kể nãy giờ đang diễn ra đó. Tôi thực sự rất nhớ, rất nhớ. Thắng  nói là nếu trong toa này mà là 6 người trong nhóm mình hết chắc là vui lắm. Phải, tôi biết sẽ rất vui. Với tôi, dẫu chỉ còn lại có 1 nụ cười, 1 con người, 1 ánh mắt cũng đã vui lắm rồi. Sau tất cả mọi chuyện, vẫn còn lưu giữ lại rất nhiều nụ cười và rất nhiều ánh mắt, đi cùng ngày hôm đó hoặc không, đối với tôi đều vô cùng trân trọng. Sau tất cả mọi chuyện, có mặt trên chuyến tàu ngày hôm đó, đối với tôi sẽ là kỉ niệm không bao giờ quên.

Và như vậy, xe lửa lăn bánh, xập xình trong nhựng giai điệu của đêm miên man. 
2h sáng tôi ra khoang giao chuyễn như mọi lần, mọi người đang chìm sâu vào giấc ngủ. 
một chuyến đi của tuổi trẻ lại bắt đầu :) 

No comments:

Post a Comment