Saturday, August 17, 2013

vậy sao

Không biết làm sao để bắt đầu lột tả một chuỗi cảm xúc bằng một bài viết. Có ngày nào, câu chữ sẽ cạn kiệt vĩnh viễn không. Lúc đó, rồi sao?

Có rồi mất. Mất rồi sẽ có. Khi con người tập cho mình được vững vàng. Sẽ không còn rú rít lên như những đứa trẻ khi đạt được thứ gì, khi đau đớn buồn rầu đôi khi không khóc rống lên nổi cho nhẹ lòng để nó như con rận lò nhò mãi trong ruột mình. Vậy sao?

Chúng tôi, những người bạn của nhau, thật sự quá bận rộn.

Cũng đã lâu rồi, tôi không có tỉ tê với Châu. Tôi có chút đỉnh nhớ cô ta và đôi khi băn khoăn trong lòng điều gì đã khiến cô ấy quá bận rộn như vậy. Xong rồi tự ngồi nhớ về mình những ngày làm Mega, cuốn vào vòng xoáy như lũ bão, khi đó, nào có thời gian cho ai. Và sau này, rồi có khi nào chuyện đó cũng một lần nữa xảy ra. Chắc là thế rồi.

Chúng ta phải chờ đợi nhau thôi.
Phải tạm xa nhau một chút vì tuổi trẻ còn rất nhiều người phải gặp và rất nhiều con đường phải đi. Mình đã dành cho nhau bao nhiêu là ngày tháng ngây dại. Và đó, cũng là một điều đáng trân trọng.

Không thể sống mãi những ngày của quá khứ.

Mình đã làm gì, đang làm gì và sẽ làm gì. Có còn nhiều lúc ngồi một mình viết điên viết khùng nữa không.

Tất cả mọi chuyện đã đến và qua như lũ bão.

Một ngày nọ, tôi gặp lại Quốc Huy. Một ngày nọ tôi lôi sổ và tất cả những bài viết ra đọc. Nỗi buồn miên man ngày nao đã hư hao đi rất nhiều. Trong suốt những ngày tháng của 3 năm vừa qua, dường như hình ảnh của chúng tôi mờ nhạt đi rất nhiều. Phút gặp lại và ngồi sau lưng bạn, tôi biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ cùng nhau như ngày xưa thêm một lần nào nữa. không thể là một người bạn thực thụ, cùng nhau ăn hàng và tám chuyện. Chúng tôi chỉ có thể gặp nhau như những người đồng nghiệp cũ. Điều gì đã làm ra như vậy? Thời gian đó, nếu nghĩ về một nghĩa tích cực, thời gian chữa lành vết thương. Còn nghĩ về một nghĩa nào đó không tích cực, thời gian bào mòn đi những kí ức, để con người ta bớt nghĩ về nó rồi cảm thấy quạnh quẽ và nuối tiếc. Rồi một ngày nọ, người ta quên bớt đi về một thứ tưởng chừng không thể nào quên, quên luôn cả nỗi đau. Và một người cùng đồng hành ngày nọ, cũng đã ở trong một tâm hồn và hình thái khác.

trang sách mới đã được viết rồi. phải lia cây bút mà thôi. khi nào đến lời kết, sẽ đọc lại một lượt, để đau đớn, mỉm cười, hạnh phúc, nhớ nhung. Sẽ trào dâng. một thể.

Vì như vậy mà Duy Khánh chỉ là một người bạn cũ, khi tôi đã gọi cũ thì rằng chúng tôi đã không còn như ngày xưa. Chúng tôi sẽ không đi dạo phố từ 9h đến 12h và nói chuyện đến khô ran cổ như ngày xưa.

Vì như vậy mà Khoa cũng sẽ là một kỉ niệm xưa cũ, chẳng may lại xuất hiện ngay lúc tôi phải đứng trước quá nhiều ngã rẽ băn khoăn và chọn lựa. Để rồi khi nhớ về những ngày tháng cùng nhau, chỉ còn vất vưởng lại mấy câu chuyện trong tin nhắn, bức thư trên FB. May mà còn có công nghệ. Dành cho những người nhút nhát như anh.

Mấy ngày nay, tôi hay nằm mơ Quốc Huy, hay nhớ nhung kỉ niệm xa vời ngày đó. Nhớ đến đâu, sâu đậm và rõ ràng đến đó. Không khóc, mấy lúc mỉm cười. Và không bao giờ phủ nhận. Không hối hận.Rất yêu những gì đã qua. Nếu cho làm lại vẫn sẽ bước vào tình cảm đó. Dù chỉ có 6 tháng và có nhiều chuyện không phải là hay ho gì hết. Nhưng mà đậm quá đi. Khóc inh ỏi, cười ròn rã. Có là một thời, đã vô tư khóc cười như vậy. Nghĩ cái gì làm cái đó. Nhớ thì nói nhớ. Tự nhiên một hôm phát hiện thích nhau, thì lao vào nhau như sợ trời sập không thèm lo lắng gì sất. Ngày đó hay bảo là vôi vàng, không nghĩ rằng cái gì dễ đến thì đễ đi. Rồi sao?

Khi lớn lên một chút, gặp một người cũng đã lớn hơn mình 8 tuổi, chững chạc là thế, còn không biết mình muốn gì, lòng mình ra sao, để người ta tổn thương như vậy. Cũng vội vàng, mà mờ nhạt như một cuộn phim hư. :)

Tôi thích sự cuồng nhiệt và cháy bỏng trong tất cả mọi chuyện. Mặc dù tôi biết là không phải muốn gì là được. Có mấy chuyện phải giả ngu giả lơ mới giải quyết được. Nhưng trừ mấy cái đó ra đi. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.

Những ngày mega đã qua, tháng ngày mùa hè xanh đã hết, không còn phỏng vấn viết bài như hồi Galaxy, những phút giây vui vẻ thoải mái trong Caravelle cũng đã gói ghém trong vòng 4 tháng/

Tôi không bao giờ làm cashier partime ở Mega một lần nào
không bao giờ làm chiến sĩ mùa hè xanh được nữa
tôi cũng không bao giờ làm một cô trainee tóc bum bê mắt híp tung tăng nhí nhảnh như trong khách sạn


Không bao giờ, tôi đã trải qua rất nhiều thứ chỉ có một lần. tôi biết rằng tuổi trẻ này càng chỉ có một lần, có chăng nó kéo dài hơn và bao trọn nhiều thứ khác

Những ngày tới sẽ khó khăn, tôi không biết mình đã viết đi viết lại điệp khúc này bao nhiêu bận. Dù sao tôi biết thời tuổi trẻ của tôi sẽ rất khó khăn long đong. Dù là như vậy, tôi vẫn muốn mình được là mình. là điên cuồng và thất thường một chút, là khóc đó cười đó. Tôi nghĩ đời sẽ tát tôi đau điếng và dạy cho tôi những bài học, quất đi đừng ngại. Tôi không thích sống mờ nhạt đâu.



Thứ hai, tôi xin nghỉ việc

No comments:

Post a Comment