Hoàng hôn, đối với tôi là ráng chiều bình yên sâu đậm, in hằn dấu chân thong dong và những nụ cười. Khi tất cả đọng lại trong một sắc màu bừng cháy phía cuối chân trời.
Tôi thực ra chưa bao giờ trải qua hoàng hôn nơi rộn rã này, Sài Gòn. Đất chật người đông và khói bụi, sao có thể lặng im nhìn ngắm. Mỗi lần nghĩ về khái niệm đó, tôi nghĩ ngay đến Thủ Đức.
Kí ức gần nhất của tôi về những buổi chiều cấp 3 xáo trộn trong hình ảnh của trung tâm luyện thi, của sân trường nhôn nhịp, của kẹt xe, của chen lấn. Khi viết những dòng này, tôi chợt phát hiện ra mình chưa bao giờ được ngước lên nhìn những vạt nắng cuối ngày, bởi khi đó, tôi đã ngồi lọt thỏm trong lớp học đầy những người, bảng, sách vở và đề thi.
Bởi vậy, tôi không giấu được cảm giác sững sờ khi bước đi trong buổi chiều màu trầm ở Thủ Đức. Có lúc tôi đi một mình giữa hàng trăm tiếng cười nói. Có lúc tôi vừa đi vừa gặm ngô luộc cùng Hồng Vy. Đường cũng xa mà lòng thấy đáng. Những âm thanh và hình ảnh ở nơi đó, ôm trọn tôi vào lòng. Bảo bọc tôi trong chiếc nôi êm đềm mà nghe thoảng đây đó mùi khoai mì dừa nướng thơm ngạt ngào. Tôi lạc vào một quãng đời khác. Tự do và hoan hỉ vô chừng.
Mà chính ra, hoàng hôn không phải lúc nào cũng yên bình. Có mấy hôm đi về cũng những nỗi tức bực con trẻ, những hờn giận vu vơ, những nỗi nhớ cố nén trước mặt bè bạn. Có lúc về cùng nỗi ám ảnh thi cử và chạy bài. Có lúc thì đi và chửi xa xả một chuyện nào đó vừa xảy ra trong lớp; bình luận điên cuồng quyết không cho ai làm mờ nhạt cái tôi ngang bướng đậm đặc của mình.
Hoàng hôn cũng không phải lúc nào cũng thư thả đợi chờ, vẫn nhớ một ngày nọ miệng ngậm bánh bao chiên, còn chân thì dí theo xe 52 chạy khùng điên rượt đuổi. Tuổi trẻ toàn những cuộc chạy rong. Có lúc ráng về kịp ca làm, có lúc chỉ vì quá nôn nóng gặp gỡ ai đó mà thôi.
Và cũng có một lúc nó đẹp rực rỡ hay là hoàn hảo luôn. Đó là một buổi chiều trên xe số 8, đoạn giao nhau giữa các quốc lộ. Tôi choàng tỉnh giấc sau một ít phút chợp mắt mệt nhoài. Khi mở mắt ra, cảnh tượng trươc mắt như một ly nước màu cam đỏ mà những váng đậm đặc nhất đang đọng dần nơi cuối đáy ly, chính là đường chân trời. Xung quanh đó là những vệt màu đồng và ánh kim mà tôi cam đoan rằng chỉ có một người nghệ sĩ tài hoa nhất của nhân loại mới có thể tạo nên được: Mẹ thiên nhiên. Lúc đó, playlist đang chạy đến Boulevard. Và tôi, gần như nín thở và sững sờ. Đó là một trong những hoàng hôn đắt giá nhất của tôi mà sau này, mỗi lần nghĩ lại tôi thấy mắc cười vì chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có được một giây phút sang như vậy trên chiếc Bus số 8 chiều nào cũng bất bơ nồng nặng mùi người và tiếng chửi thề.
Trước khi có những hoàng hôn đó, tôi cũng vật vạ ghê gớm. Ngày thì đeo những 4 cái khẩu trang chống ói, ngày thì sợ lạc không biết xe sẽ thả chỗ nào. Hôm thứ 2 ngồi trên Bus 8, tôi kêu gào hối hận nhắn tin cho thằng Vũ Thiện bảo biết thế không vào trường này. Rồi cũng qua những ngày đó, Ngọc Huyền của những ngày sau đó, ăn mọi ở rợ và lê la hàng quá, chen lấn giành giựt xe buýt như một thú vui tao nhã haha. Đó là lúc bản thân đã tự hòa nhập, để thấy khó khăn như hơi thở, và đến một ngày thở quen rồi thì đã cảm thấy không còn là khó và không thể sống thiếu hơi thở đó.
Tôi chợt hồi tưởng nhũng điều này vì cuộc nói chuyện với sếp sáng nay. Anh bảo là trẻ con ngày đầu đến trường có đứa nào mà không gào khóc. thế rồi nó cuối cùng vẫn phải đi học, rất nhiều năm sau đó, và sau này nó thậm chí còn thích đi học hơn là ở nhà. Thực ra tôi cũng như thế và nhiều người khác cũng như thế. Con người ta có đặc tính thích nghi là một bản năng để tồn tại và để sống. Đó là một món quà ông trời trao ban cho, bởi không thích nghi được với môi trường xung quanh thì người đó là cá thể phải chịu những khó khăn hiện hữu chứ chẳng là ai khác.
Suy cho cùng, người ta lại phải đi và tìm hiểu con người mình, mong muốn của mình.
Mình là ai và mình muốn gì vậy.
Quyết định chưa được thực hiện thì nó vẫn chưa là quyết định. Tôi biết làm gì đây chứ.
Wednesday, August 28, 2013
Monday, August 19, 2013
Bất thành
Đây xin kể cho các bạn nghe sáng nay, sếp chúng tôi bắt thăm lên đóng tư vấn viên với cả khách hàng, tour Phú Yên đó, dĩ nhiên là nói tiếng Anh. 2 trưởng phòng lên cái không ai chịu làm tư vấn viên cứ đòi làm khách hàng. Sau khi không ai chịu nhường ai, họ quyết định tiểm xì, cái Mr Lâm đàn gì không biết bởi vì đàn bà có mấy người còn chưa tởm bằng anh ta, xì ra cái giếng, sếp tôi xì ra cái kéo. Kéo rơi xuống giếng => sếp tôi thua. Hai đồng chí này đứng cãi nhau kịch liệt quỷ thần ơi không ra cái thể thống gì.
Cuối cùng Lâm già quyết định nhất định không nói bèn cử người lên trợ giúp chính là Tuấn Kiều. Sau đó sếp tôi cũng nhất quyết không thua ai, không chịu làm tư vấn luôn và đẩy tôi lên thế thân. Tôi thì nói chung ngày hôm qua đã đi ăn tiệc và không thèm học bài nên không hề biết cái gì về Phú yên.
Tuy vậy, gọi cái lên liền, điếc không sợ súng mà. Lên cái lính của Lâm già chả khác gì anh ta, hỏi tôi: tiểm xì nha. Thấy đường nào cũng chết tôi bèn quyết định hy sinh làm tư vấn. Má ơi giờ nghĩ lại còn thấy liều kinh dị mĩ. Xong lên, tay run lẩy bẩy thằng khốn kia, người ta cứu bồ cho mà đi hỏi mấy câu khó dã man rợ thiệt muốn chết quách đi cho rồi.
Cuộc nói chuyện kết thúc lúc mà nó hỏi tôi là nó đi một mình khi nào báo giá cái tôi trả lời khi nào có giá thì báo. Xong phim. tôi bị la rầy 1 chút nhưng cũng không lấy đó mà làm buồn.
Sau đó, tôi chả thấy gì vui vẻ hết, đi lên xin thôi việc, hai con mắt buồn nghủ díu lại.
Cuộc nói chuyện chả đi đến đâu, tôi không được duyệt cho nghỉ. Lững thững đi xuống.
Chiều tôi móc giấy bút ra vẽ.
Không muốn nghĩ gì thêm nữa đâu
Cuối cùng Lâm già quyết định nhất định không nói bèn cử người lên trợ giúp chính là Tuấn Kiều. Sau đó sếp tôi cũng nhất quyết không thua ai, không chịu làm tư vấn luôn và đẩy tôi lên thế thân. Tôi thì nói chung ngày hôm qua đã đi ăn tiệc và không thèm học bài nên không hề biết cái gì về Phú yên.
Tuy vậy, gọi cái lên liền, điếc không sợ súng mà. Lên cái lính của Lâm già chả khác gì anh ta, hỏi tôi: tiểm xì nha. Thấy đường nào cũng chết tôi bèn quyết định hy sinh làm tư vấn. Má ơi giờ nghĩ lại còn thấy liều kinh dị mĩ. Xong lên, tay run lẩy bẩy thằng khốn kia, người ta cứu bồ cho mà đi hỏi mấy câu khó dã man rợ thiệt muốn chết quách đi cho rồi.
Cuộc nói chuyện kết thúc lúc mà nó hỏi tôi là nó đi một mình khi nào báo giá cái tôi trả lời khi nào có giá thì báo. Xong phim. tôi bị la rầy 1 chút nhưng cũng không lấy đó mà làm buồn.
Sau đó, tôi chả thấy gì vui vẻ hết, đi lên xin thôi việc, hai con mắt buồn nghủ díu lại.
Cuộc nói chuyện chả đi đến đâu, tôi không được duyệt cho nghỉ. Lững thững đi xuống.
Chiều tôi móc giấy bút ra vẽ.
Không muốn nghĩ gì thêm nữa đâu
Saturday, August 17, 2013
vậy sao
Không biết làm sao để bắt đầu lột tả một chuỗi cảm xúc bằng một bài viết. Có ngày nào, câu chữ sẽ cạn kiệt vĩnh viễn không. Lúc đó, rồi sao?
Có rồi mất. Mất rồi sẽ có. Khi con người tập cho mình được vững vàng. Sẽ không còn rú rít lên như những đứa trẻ khi đạt được thứ gì, khi đau đớn buồn rầu đôi khi không khóc rống lên nổi cho nhẹ lòng để nó như con rận lò nhò mãi trong ruột mình. Vậy sao?
Chúng tôi, những người bạn của nhau, thật sự quá bận rộn.
Cũng đã lâu rồi, tôi không có tỉ tê với Châu. Tôi có chút đỉnh nhớ cô ta và đôi khi băn khoăn trong lòng điều gì đã khiến cô ấy quá bận rộn như vậy. Xong rồi tự ngồi nhớ về mình những ngày làm Mega, cuốn vào vòng xoáy như lũ bão, khi đó, nào có thời gian cho ai. Và sau này, rồi có khi nào chuyện đó cũng một lần nữa xảy ra. Chắc là thế rồi.
Chúng ta phải chờ đợi nhau thôi.
Phải tạm xa nhau một chút vì tuổi trẻ còn rất nhiều người phải gặp và rất nhiều con đường phải đi. Mình đã dành cho nhau bao nhiêu là ngày tháng ngây dại. Và đó, cũng là một điều đáng trân trọng.
Không thể sống mãi những ngày của quá khứ.
Mình đã làm gì, đang làm gì và sẽ làm gì. Có còn nhiều lúc ngồi một mình viết điên viết khùng nữa không.
Tất cả mọi chuyện đã đến và qua như lũ bão.
Một ngày nọ, tôi gặp lại Quốc Huy. Một ngày nọ tôi lôi sổ và tất cả những bài viết ra đọc. Nỗi buồn miên man ngày nao đã hư hao đi rất nhiều. Trong suốt những ngày tháng của 3 năm vừa qua, dường như hình ảnh của chúng tôi mờ nhạt đi rất nhiều. Phút gặp lại và ngồi sau lưng bạn, tôi biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ cùng nhau như ngày xưa thêm một lần nào nữa. không thể là một người bạn thực thụ, cùng nhau ăn hàng và tám chuyện. Chúng tôi chỉ có thể gặp nhau như những người đồng nghiệp cũ. Điều gì đã làm ra như vậy? Thời gian đó, nếu nghĩ về một nghĩa tích cực, thời gian chữa lành vết thương. Còn nghĩ về một nghĩa nào đó không tích cực, thời gian bào mòn đi những kí ức, để con người ta bớt nghĩ về nó rồi cảm thấy quạnh quẽ và nuối tiếc. Rồi một ngày nọ, người ta quên bớt đi về một thứ tưởng chừng không thể nào quên, quên luôn cả nỗi đau. Và một người cùng đồng hành ngày nọ, cũng đã ở trong một tâm hồn và hình thái khác.
trang sách mới đã được viết rồi. phải lia cây bút mà thôi. khi nào đến lời kết, sẽ đọc lại một lượt, để đau đớn, mỉm cười, hạnh phúc, nhớ nhung. Sẽ trào dâng. một thể.
Vì như vậy mà Duy Khánh chỉ là một người bạn cũ, khi tôi đã gọi cũ thì rằng chúng tôi đã không còn như ngày xưa. Chúng tôi sẽ không đi dạo phố từ 9h đến 12h và nói chuyện đến khô ran cổ như ngày xưa.
Vì như vậy mà Khoa cũng sẽ là một kỉ niệm xưa cũ, chẳng may lại xuất hiện ngay lúc tôi phải đứng trước quá nhiều ngã rẽ băn khoăn và chọn lựa. Để rồi khi nhớ về những ngày tháng cùng nhau, chỉ còn vất vưởng lại mấy câu chuyện trong tin nhắn, bức thư trên FB. May mà còn có công nghệ. Dành cho những người nhút nhát như anh.
Mấy ngày nay, tôi hay nằm mơ Quốc Huy, hay nhớ nhung kỉ niệm xa vời ngày đó. Nhớ đến đâu, sâu đậm và rõ ràng đến đó. Không khóc, mấy lúc mỉm cười. Và không bao giờ phủ nhận. Không hối hận.Rất yêu những gì đã qua. Nếu cho làm lại vẫn sẽ bước vào tình cảm đó. Dù chỉ có 6 tháng và có nhiều chuyện không phải là hay ho gì hết. Nhưng mà đậm quá đi. Khóc inh ỏi, cười ròn rã. Có là một thời, đã vô tư khóc cười như vậy. Nghĩ cái gì làm cái đó. Nhớ thì nói nhớ. Tự nhiên một hôm phát hiện thích nhau, thì lao vào nhau như sợ trời sập không thèm lo lắng gì sất. Ngày đó hay bảo là vôi vàng, không nghĩ rằng cái gì dễ đến thì đễ đi. Rồi sao?
Khi lớn lên một chút, gặp một người cũng đã lớn hơn mình 8 tuổi, chững chạc là thế, còn không biết mình muốn gì, lòng mình ra sao, để người ta tổn thương như vậy. Cũng vội vàng, mà mờ nhạt như một cuộn phim hư. :)
Tôi thích sự cuồng nhiệt và cháy bỏng trong tất cả mọi chuyện. Mặc dù tôi biết là không phải muốn gì là được. Có mấy chuyện phải giả ngu giả lơ mới giải quyết được. Nhưng trừ mấy cái đó ra đi. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Những ngày mega đã qua, tháng ngày mùa hè xanh đã hết, không còn phỏng vấn viết bài như hồi Galaxy, những phút giây vui vẻ thoải mái trong Caravelle cũng đã gói ghém trong vòng 4 tháng/
Tôi không bao giờ làm cashier partime ở Mega một lần nào
không bao giờ làm chiến sĩ mùa hè xanh được nữa
tôi cũng không bao giờ làm một cô trainee tóc bum bê mắt híp tung tăng nhí nhảnh như trong khách sạn
Không bao giờ, tôi đã trải qua rất nhiều thứ chỉ có một lần. tôi biết rằng tuổi trẻ này càng chỉ có một lần, có chăng nó kéo dài hơn và bao trọn nhiều thứ khác
Những ngày tới sẽ khó khăn, tôi không biết mình đã viết đi viết lại điệp khúc này bao nhiêu bận. Dù sao tôi biết thời tuổi trẻ của tôi sẽ rất khó khăn long đong. Dù là như vậy, tôi vẫn muốn mình được là mình. là điên cuồng và thất thường một chút, là khóc đó cười đó. Tôi nghĩ đời sẽ tát tôi đau điếng và dạy cho tôi những bài học, quất đi đừng ngại. Tôi không thích sống mờ nhạt đâu.
Thứ hai, tôi xin nghỉ việc
Có rồi mất. Mất rồi sẽ có. Khi con người tập cho mình được vững vàng. Sẽ không còn rú rít lên như những đứa trẻ khi đạt được thứ gì, khi đau đớn buồn rầu đôi khi không khóc rống lên nổi cho nhẹ lòng để nó như con rận lò nhò mãi trong ruột mình. Vậy sao?
Chúng tôi, những người bạn của nhau, thật sự quá bận rộn.
Cũng đã lâu rồi, tôi không có tỉ tê với Châu. Tôi có chút đỉnh nhớ cô ta và đôi khi băn khoăn trong lòng điều gì đã khiến cô ấy quá bận rộn như vậy. Xong rồi tự ngồi nhớ về mình những ngày làm Mega, cuốn vào vòng xoáy như lũ bão, khi đó, nào có thời gian cho ai. Và sau này, rồi có khi nào chuyện đó cũng một lần nữa xảy ra. Chắc là thế rồi.
Chúng ta phải chờ đợi nhau thôi.
Phải tạm xa nhau một chút vì tuổi trẻ còn rất nhiều người phải gặp và rất nhiều con đường phải đi. Mình đã dành cho nhau bao nhiêu là ngày tháng ngây dại. Và đó, cũng là một điều đáng trân trọng.
Không thể sống mãi những ngày của quá khứ.
Mình đã làm gì, đang làm gì và sẽ làm gì. Có còn nhiều lúc ngồi một mình viết điên viết khùng nữa không.
Tất cả mọi chuyện đã đến và qua như lũ bão.
Một ngày nọ, tôi gặp lại Quốc Huy. Một ngày nọ tôi lôi sổ và tất cả những bài viết ra đọc. Nỗi buồn miên man ngày nao đã hư hao đi rất nhiều. Trong suốt những ngày tháng của 3 năm vừa qua, dường như hình ảnh của chúng tôi mờ nhạt đi rất nhiều. Phút gặp lại và ngồi sau lưng bạn, tôi biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ cùng nhau như ngày xưa thêm một lần nào nữa. không thể là một người bạn thực thụ, cùng nhau ăn hàng và tám chuyện. Chúng tôi chỉ có thể gặp nhau như những người đồng nghiệp cũ. Điều gì đã làm ra như vậy? Thời gian đó, nếu nghĩ về một nghĩa tích cực, thời gian chữa lành vết thương. Còn nghĩ về một nghĩa nào đó không tích cực, thời gian bào mòn đi những kí ức, để con người ta bớt nghĩ về nó rồi cảm thấy quạnh quẽ và nuối tiếc. Rồi một ngày nọ, người ta quên bớt đi về một thứ tưởng chừng không thể nào quên, quên luôn cả nỗi đau. Và một người cùng đồng hành ngày nọ, cũng đã ở trong một tâm hồn và hình thái khác.
trang sách mới đã được viết rồi. phải lia cây bút mà thôi. khi nào đến lời kết, sẽ đọc lại một lượt, để đau đớn, mỉm cười, hạnh phúc, nhớ nhung. Sẽ trào dâng. một thể.
Vì như vậy mà Duy Khánh chỉ là một người bạn cũ, khi tôi đã gọi cũ thì rằng chúng tôi đã không còn như ngày xưa. Chúng tôi sẽ không đi dạo phố từ 9h đến 12h và nói chuyện đến khô ran cổ như ngày xưa.
Vì như vậy mà Khoa cũng sẽ là một kỉ niệm xưa cũ, chẳng may lại xuất hiện ngay lúc tôi phải đứng trước quá nhiều ngã rẽ băn khoăn và chọn lựa. Để rồi khi nhớ về những ngày tháng cùng nhau, chỉ còn vất vưởng lại mấy câu chuyện trong tin nhắn, bức thư trên FB. May mà còn có công nghệ. Dành cho những người nhút nhát như anh.
Mấy ngày nay, tôi hay nằm mơ Quốc Huy, hay nhớ nhung kỉ niệm xa vời ngày đó. Nhớ đến đâu, sâu đậm và rõ ràng đến đó. Không khóc, mấy lúc mỉm cười. Và không bao giờ phủ nhận. Không hối hận.Rất yêu những gì đã qua. Nếu cho làm lại vẫn sẽ bước vào tình cảm đó. Dù chỉ có 6 tháng và có nhiều chuyện không phải là hay ho gì hết. Nhưng mà đậm quá đi. Khóc inh ỏi, cười ròn rã. Có là một thời, đã vô tư khóc cười như vậy. Nghĩ cái gì làm cái đó. Nhớ thì nói nhớ. Tự nhiên một hôm phát hiện thích nhau, thì lao vào nhau như sợ trời sập không thèm lo lắng gì sất. Ngày đó hay bảo là vôi vàng, không nghĩ rằng cái gì dễ đến thì đễ đi. Rồi sao?
Khi lớn lên một chút, gặp một người cũng đã lớn hơn mình 8 tuổi, chững chạc là thế, còn không biết mình muốn gì, lòng mình ra sao, để người ta tổn thương như vậy. Cũng vội vàng, mà mờ nhạt như một cuộn phim hư. :)
Tôi thích sự cuồng nhiệt và cháy bỏng trong tất cả mọi chuyện. Mặc dù tôi biết là không phải muốn gì là được. Có mấy chuyện phải giả ngu giả lơ mới giải quyết được. Nhưng trừ mấy cái đó ra đi. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Những ngày mega đã qua, tháng ngày mùa hè xanh đã hết, không còn phỏng vấn viết bài như hồi Galaxy, những phút giây vui vẻ thoải mái trong Caravelle cũng đã gói ghém trong vòng 4 tháng/
Tôi không bao giờ làm cashier partime ở Mega một lần nào
không bao giờ làm chiến sĩ mùa hè xanh được nữa
tôi cũng không bao giờ làm một cô trainee tóc bum bê mắt híp tung tăng nhí nhảnh như trong khách sạn
Không bao giờ, tôi đã trải qua rất nhiều thứ chỉ có một lần. tôi biết rằng tuổi trẻ này càng chỉ có một lần, có chăng nó kéo dài hơn và bao trọn nhiều thứ khác
Những ngày tới sẽ khó khăn, tôi không biết mình đã viết đi viết lại điệp khúc này bao nhiêu bận. Dù sao tôi biết thời tuổi trẻ của tôi sẽ rất khó khăn long đong. Dù là như vậy, tôi vẫn muốn mình được là mình. là điên cuồng và thất thường một chút, là khóc đó cười đó. Tôi nghĩ đời sẽ tát tôi đau điếng và dạy cho tôi những bài học, quất đi đừng ngại. Tôi không thích sống mờ nhạt đâu.
Thứ hai, tôi xin nghỉ việc
Sunday, August 11, 2013
Má bây giờ buồn lắm rồi.
Tình hình là bây giờ The Sims 3 gốc cũng đã bị hư, sau một hồi vật vạ ngồi cài bản expand Outdoor Living Stuff ko thành.
Mình vừa xây cho con Jenny ngôi nhà ta nói đẹp thôi rồi, có khu vui chơi trẻ em với cả khu nướng đồ ăn trên tầng thượng, nhưng ưng nhất phải nói tới cái bếp trong suốt với chủ đạo xanh lá mạ và đỏ. Mà ghê nhất là hiện nay nhà nó đã sinh đôi, được 3 thằng con trai. Thằng anh cả lớn lên xấu tệ lậu, mẹ kiếp, đang đợi xem 2 thằng sau lớn lên có đẹp hơn chút nào ko thì bây giờ tan theo cánh chim rồi. Mà lúc xây nhà xong chưa kịp chụp hình lại mới đâu chứ. Khùng điên ba trợn hết biết.
Xong mình uất quá cầu cứu thằng anh họ chính là thằng Phi Tùng chứ ai. 2 anh em cài team viewer quành t-ráng xong cái cuối cùng bó tay. Phải kìm hãm sự sung sướng lại quá đau lòng rồi nghĩ sao.
Đây là lúc thằng Denis lớn, nhà còn xấu xí lắm vì lúc này chưa xây trồi ơi càng nói càng đau lòng dễ sơ
Tình hình là bây giờ The Sims 3 gốc cũng đã bị hư, sau một hồi vật vạ ngồi cài bản expand Outdoor Living Stuff ko thành.
Mình vừa xây cho con Jenny ngôi nhà ta nói đẹp thôi rồi, có khu vui chơi trẻ em với cả khu nướng đồ ăn trên tầng thượng, nhưng ưng nhất phải nói tới cái bếp trong suốt với chủ đạo xanh lá mạ và đỏ. Mà ghê nhất là hiện nay nhà nó đã sinh đôi, được 3 thằng con trai. Thằng anh cả lớn lên xấu tệ lậu, mẹ kiếp, đang đợi xem 2 thằng sau lớn lên có đẹp hơn chút nào ko thì bây giờ tan theo cánh chim rồi. Mà lúc xây nhà xong chưa kịp chụp hình lại mới đâu chứ. Khùng điên ba trợn hết biết.
Xong mình uất quá cầu cứu thằng anh họ chính là thằng Phi Tùng chứ ai. 2 anh em cài team viewer quành t-ráng xong cái cuối cùng bó tay. Phải kìm hãm sự sung sướng lại quá đau lòng rồi nghĩ sao.
Đây là lúc thằng Denis lớn, nhà còn xấu xí lắm vì lúc này chưa xây trồi ơi càng nói càng đau lòng dễ sơ
Đành quay lại luyện Please look after mother. Đây là một trong những cuốn sách tiếng anh mà đọc cảm thấy thoải mái thanh thản nhất (tại vì hiểu được gần hết) và ko phải bật dây tra quá nhiều từ nên nói chung ko bị đứt mạch cảm xúc.
Viết đến đây nghĩ đến chuyện mai dậy sớm chào cờ thiệt muốn quắn hết mẹ nó người đi khủng khiếp quá thể. Đành phải nhớ đến tô bún đầy động lực của ma mi a để có chút động lực. Nhân tiện thì ở đâu chúng tôi cũng gặp một số hạng người như cục cứt.
Trong lịch sử thì đã biết là viết lách và bị dí deadline là 1 chuyện ko dễ dàng chút nào. So với thời điểm Huyết Ngải, thì những bài viết kiểu description này có chút thư thả hơn về mặt nội dung khai thắc, tuy vậy có một thành phần cứ la ó liên miên khiến cho lệ nữ có chút ko tập trung. Không khí làm việc thì vui vẻ dĩ nhiên ko thể chối cãi, tuy vậy phải nói luôn hoàn toàn ko dành cho những người đang cần sự tập trung cao độ để viết.
Nhưng mà vẫn là lời an ủi cũ, trong thời buổi loạn lạc này mà có việc là may đời m lắm rồi đó.
Ok Ok, just go a head babe
Thursday, August 1, 2013
Không có gì phải băn khoăn nữa. Vì mọi sự đã được sắp đặt. Tôi sẽ ngồi tại chiếc bàn này, và quàng khăn lâu hơn thời gian mà tôi dự tính. Điều đó, thật chất là cũng chả sao cả. Có điều, chúng ta có một sự tiếc nuối và buồn nhẹ ở đây. Ngay tại thời điểm này. Là điều tốt hay điều xấu, còn phải đợi thêm 1 thời gian nữa mới tỏ tường. tuy vậy, vẫn câu nói cũ: mình quyết định cuộc sống của mình ra sao, vui hay buồn nằm trong tay mình. Và tôi quyết định sẽ sống tốt và có cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Tin nhắn thông báo đã chuyển xong. Quay trở lại với công việc, những bản brief. Và một lời hứa với bản thân. Luôn phải suy nghĩ thật tích cực. Đi đến tận sâu vào vòng 3, để hỏi tôi một câu làm waitress được không thiệt khó trả lời ghê nhỉ. Mr Duy mới quyết định bao nước cả phòng nên cảm thấy có chút sung sướng. Lúc nào cũng phải tự dặn lòng, luôn biết cách chấp nhận và sống chung với hiện thực. Nào co gái, life is too short to ủ rũ like that, ok >.*
Subscribe to:
Posts (Atom)