Wednesday, June 19, 2013

Ngày thất nghiệp số 2

Dĩ nhiên đây không phải là ngày thứ 2 nhưng mà là ngày thất nghiệp thứ 2 mình viết bài. Như đã hứa hình Đà Lạt về rồi. Đơn xin làm BTV cho công ty cứt họ Sen Vàng gì đấy hình như đã không được gọi. Mình thì chả bào giờ tin vào cái trò nộp đơn qua mạng tuyển dụng. Có điều nó không cho thông tin nộp trực tiếp quá khốn kiếp hơn nữa mình thực tình tiếc một bộ hồ sơ và lý do sau cùng sau khi xem trang web của công ty ấy xong không còn thiết tha tìm đường lên nộp. Tất cả chỉ là ngụy biện cho việc tùy hứng và lười biếng.

Thôi, vô hình Đà Lạt









sau khi làm rớt lens của người ta cái ra ngắm thông và ăn vạ



mới cãi lộn xong bỏ về khách san cha nó luôn cứt thật


quá đói do lúc ghé bến madagui không được ăn cá viên chiên uất hận trong lòng haha

mới tới nơi, cô ta còn chút hào khí và sinh lực haha

mấy mùa gần đây ra Đà Lạt không thèm mặc quần dài

kính báo, tóc dài ra rồi đó quý vị. 5h30 sáng tại Đà Lạt

bánh căn, sau nửa tiếng đi bộ, rẻ ngon, 2 đứa ăn 4 phần lol

trà gừng, ấm lòng :)

Xời ơi, một trong những tấm yêu thích nhất, Thiên Châu chụp  thật chuẩn hoho

bộ đồ từ trên xuống dưới chưa quá 100k thật kinh chứ




từ cửa sổ phòng trọ, chính là ví hình ảnh này mà móc tiền ra thuê phòng không chút đắn đo

vòng của mặt trâu mua cho



mới tơi ngựa tí


tiết mục mua vui cho nhau

siêu tởm tím
Rồi đó,mấy tấm xấu xí cất rồi ngu gì post haha. Thôi rồi, mình vừa làm động tác ngu xi bây giờ IDM mất rồi khỏi download luôn, đồ ngu, quá tức huhu.

Buồn 5p xong viết tiếp. Có chuyến đi nhà Mon cũng vui lắm nhưng cũng không có hình nên đành thôi. Chuyến này thì, đi xong về nhờ có hình nên cũng đọng lại trong lòng chút ít chứ thật ra ngắn ngủi quá và tuyệt nhiên không được đi tham quan ở đâu cho nên không ân tượng gì mấy. Nói ra có thể mang tiếng là khùng nhưng mà nhất quyết đi chuyến Đà Lạt 2013 cho đàng hoàng mới thỏa. Chuyến này không tính haha.

Tính viết tiếp nhưng còn quá nhiều thứ phải đọc event coordinator là cái chó gì, how to create yer cv, bla bla. Mỗi lần tính chửi rủa và ngưng viết thì hay nghĩ đến lưng của mẹ, con mắt nheo nheo của bố và bây giờ là thêm một bản mặt nào đó. Mình muốn rằng khi ai hỏi anh ta bạn mày đả ra trường và làm gì, thì anh ta ko phải nói: đang thất nghiệp. Với cả mình cũng rất sĩ các thể loại, không có việc vừa cảm thấy như không được sống, vừa thấy tự ti, vừa khó chịu vì không có tiền, không được ăn uống, tiêu xài thoải mái và không giúp gì được cho nhà. Vì tất cả những lý do trên.

Bye bye

No comments:

Post a Comment