Wednesday, June 19, 2013

Ngày thất nghiệp số 2

Dĩ nhiên đây không phải là ngày thứ 2 nhưng mà là ngày thất nghiệp thứ 2 mình viết bài. Như đã hứa hình Đà Lạt về rồi. Đơn xin làm BTV cho công ty cứt họ Sen Vàng gì đấy hình như đã không được gọi. Mình thì chả bào giờ tin vào cái trò nộp đơn qua mạng tuyển dụng. Có điều nó không cho thông tin nộp trực tiếp quá khốn kiếp hơn nữa mình thực tình tiếc một bộ hồ sơ và lý do sau cùng sau khi xem trang web của công ty ấy xong không còn thiết tha tìm đường lên nộp. Tất cả chỉ là ngụy biện cho việc tùy hứng và lười biếng.

Thôi, vô hình Đà Lạt









sau khi làm rớt lens của người ta cái ra ngắm thông và ăn vạ



mới cãi lộn xong bỏ về khách san cha nó luôn cứt thật


quá đói do lúc ghé bến madagui không được ăn cá viên chiên uất hận trong lòng haha

mới tới nơi, cô ta còn chút hào khí và sinh lực haha

mấy mùa gần đây ra Đà Lạt không thèm mặc quần dài

kính báo, tóc dài ra rồi đó quý vị. 5h30 sáng tại Đà Lạt

bánh căn, sau nửa tiếng đi bộ, rẻ ngon, 2 đứa ăn 4 phần lol

trà gừng, ấm lòng :)

Xời ơi, một trong những tấm yêu thích nhất, Thiên Châu chụp  thật chuẩn hoho

bộ đồ từ trên xuống dưới chưa quá 100k thật kinh chứ




từ cửa sổ phòng trọ, chính là ví hình ảnh này mà móc tiền ra thuê phòng không chút đắn đo

vòng của mặt trâu mua cho



mới tơi ngựa tí


tiết mục mua vui cho nhau

siêu tởm tím
Rồi đó,mấy tấm xấu xí cất rồi ngu gì post haha. Thôi rồi, mình vừa làm động tác ngu xi bây giờ IDM mất rồi khỏi download luôn, đồ ngu, quá tức huhu.

Buồn 5p xong viết tiếp. Có chuyến đi nhà Mon cũng vui lắm nhưng cũng không có hình nên đành thôi. Chuyến này thì, đi xong về nhờ có hình nên cũng đọng lại trong lòng chút ít chứ thật ra ngắn ngủi quá và tuyệt nhiên không được đi tham quan ở đâu cho nên không ân tượng gì mấy. Nói ra có thể mang tiếng là khùng nhưng mà nhất quyết đi chuyến Đà Lạt 2013 cho đàng hoàng mới thỏa. Chuyến này không tính haha.

Tính viết tiếp nhưng còn quá nhiều thứ phải đọc event coordinator là cái chó gì, how to create yer cv, bla bla. Mỗi lần tính chửi rủa và ngưng viết thì hay nghĩ đến lưng của mẹ, con mắt nheo nheo của bố và bây giờ là thêm một bản mặt nào đó. Mình muốn rằng khi ai hỏi anh ta bạn mày đả ra trường và làm gì, thì anh ta ko phải nói: đang thất nghiệp. Với cả mình cũng rất sĩ các thể loại, không có việc vừa cảm thấy như không được sống, vừa thấy tự ti, vừa khó chịu vì không có tiền, không được ăn uống, tiêu xài thoải mái và không giúp gì được cho nhà. Vì tất cả những lý do trên.

Bye bye

Wednesday, June 12, 2013

Được

Mỗi lần ngồi lại viết CV, tôi luôn bị những dòng hồi tường xoắn tít.

Có những lúc viết và cảm thấy rất mệt, mỗi công việc đòi hỏi một cách thể hiện, đã có những chọn lựa khiến tôi không moi ra chút hứng thú nào để viết. Lúc đó, tôi hay nghĩ rằng viết CV khó, không nghĩ nhiều về chuyện phải chăng nó không hợp với mình, nó không dành cho mình, nên nó thành ra khó khăn và chán nản như vậy.

Mọi chuyện chỉ bắt đầu được phát hiện, khi tôi ngồi viết đơn dự tuyển vào đài truyền hình. Khi ngón tay tôi type trên máy không ngừng và bao nhiêu điều tôi đã làm trong suốt 4 năm vừa qua dường như để phục vụ cho một cái đơn ngày hôm nay. Những bài viết thuyết minh về áo dài, về cơ sở xã hội Bình Lợi, kịch bản để thu âm Blog cho Nhật Ký, kịch bản phỏng vấn Lucky Galaxier, bài tường thuật phỏng vấn, thông cáo bao chí, tất cả, tất cả. Không phải tình cờ, thực ra suốt 4 năm vừa qua, tiêu chí tìm kiếm của tôi hướng về một sự thật ngầm nào đó chỉ vẫn là 1, cũng là cái động lực thúc tôi vào ngôi trường Đại học này.

Ngày hôm nay, ngồi nghe lại clip Bình Lợi, tôi sực nhớ ra mình cũng đã chật vật một chút, tranh cãi một chút, nóng máu một chút và nản lòng một chút khi thực hiện đoạn clip này. Đó là lần đầu tiên tôi bắt tay hỗ trợ thực hiện cái gọi là phóng sự, cái thứ tôi vẫn kì vọng một ngày tôi sẽ được làm, hoặc chỉ đơn giàn được phụ làm. Cứ đi, cứ nghe, cứ suy ngẫm, dằng co thật nhiều, lắm lúc thấy mắc mệt không biết có làm ra cái gì không. Đâu nghĩ rằng, một thời gian sau, khi ngồi xem lại, thấy ngọt ngọt như vậy.

Cũng không nghĩ rằng, mình cũng đã có thêm 4 cái chấm nhỏ, liệt kê những công việc đã làm ở phòng nhân sự. Ngày chờ đợi ở nhà, cũng chưa bao giờ nghĩ mình có thể vượt qua được 4 tháng và học được nhiều thứ như vậy.

Tết rồi đã không viết kịp cái tổng kết đổi việc trong suốt 4 năm đại học. Nhưng chắc không sao. Cuối năm nay có khi sẽ ngồi viết về một cái mới đâu biết chừng.

Đường còn dài và chân trời vẫn rộng mở.

Nhìn lại, cảm thấy thật hạnh phúc và may mắn vì mình đã luôn lao vào và trải nghiệm. Vì luôn có bố mẹ bên cạnh lo âu và ủng hộ cho.

Như vậy, là đủ cho đến lúc này. Nhưng cho mấy tháng sau thì không đủ đâu, vì lưng mẹ đạ lại thụp xuống một tí nữa rồi và mắt bố đã kèm nhèm lắm rồi. Phải tăng tốc thôi, cô gái.

Sunday, June 9, 2013

Ngày thất nghiệp số 1

Xin chào,
Trời đất quỷ thần ơi, đã lâu thiệt là lâu rồi đó.
Tình hình sau khi chia tay Caravelle tôi đây đã quay về thi đủ các môn và hủy những môn cần hủy trước cả đồng bọn. Nên không dư chỉ nào và không bỏ môn nào. Thật là được trời sủng ái haha.

Từ đó đến nay, tâm tính y như bị chó cắn, lúc tỉnh lúc dại vô cùng nguy hiểm. Ước chừng nếu trong năm nay không có việc làm sớm là tôi bỏ xứ mà đi chẳng còn tiếc thương bất cứ một điều gì ở đây trừ 2 bố mẹ tôi (dĩ nhiên; dẫu gì tôi cũng hơi có hiếu)

Mới hơn 1 tháng trôi qua nhưng tôi đây đã đi nộp đơn thử ở Đài truyền hình, cast giọng cho báo tuổi trẻ, làm tnv trở lạ. Có điều vẫn chưa lôi bài vở ra học tiếng anh lại và luyện đàn  như đã tự hứa. Tôi đi thi cuộc thi những người lười nhất thế gian thì tôi đây giật ngay giải Đặc biệt chứ không phải giải nhất nữa @@. Về chuyện đài truyền hình thì như cứt vậy trời ơi, bỏ tiền ra một đống chứng giấy xong cái vô hồ sơ không được duyệt do chưa có bằng đại học. Sau đó đi casting giọng thì giọng quá yếu không đọc thời sự nữa, mẹ tôi bảo giọng tôi nghe như bị đói ăn vậy thế là chúng tôi gây sự nguyên đoạn đường về, thiệt lãng nhách chịu không nổi.

Xong quá đau khổ tôi quyết định về hậu trường luyện đan điền. Nhưng khổ nỗi, chả luyện cái quái gì ngày nào cũng ăn ngủ chơi vật vạ ra khóc lóc sao không có việc làm. Xong tất cả mọi người đều muốn tát vào mõm tôi mấy cái sau khi hỏi tôi đã nộp đơn những chỗ nào rồi thì tôi bảo là tôi chưa viết CV và chả gửi chỗ quái nào cả hahaha.

Chuyện đáng phải kể nữa là tôi khôi phục lại được tất cả các mối quan hệ bị rạn lúc rong chơi xứ xa. Tuy vậy, dĩ nhiên là tôi đã không như xưa, tôi không muốn mất nhưng phần nào sự cảnh giác trong tôi tự nhiên tăng và dù các bạn như xưa thì tôi đã không thể nào quay trở lại the previous version. Nên nếu các bạn không trẻ con thì sẽ nhận ra rằng, khi cần thiết tôi không xa, nhưng đối với những cuộc ăn chơi đàn đúm vô tội vạ tôi đây nhất quyết không có mặt. Nghe có vẻ hơi láo nhưng nếu tôi không quý hoặc vì không nhân nhượng một điều gì thi tôi chỉ đi khi tôi thích và có hứng, còn không miễn bàn luôn. Xin chào, phẩy mũ.

Nói về chuyện phẩy mũ, tôi đã làm điều đó mất rồi. Người bạn vẫn chẳng hề hay biết gì tại sao. Tôi quá quý bạn đến mức chưa bao giờ nặng lời từ khi chúng ta bắt đầu tập làm người lớn và mọi lời nói trở nên nghiêm túc. Tôi uất ức trước những lời nói dối, những hành động qua mặt của bạn. Nên nếu bạn hỏi tôi là chuyện gì và tại sao, thì tôi nghĩ mình cần 11 ngày, là con số lẻ trong 11 năm ta chơi với nhau để kể với bạn tại sao. và bạn thấy đó, đó là một khoảng thời gian hao tốn dài dòng và lãng phí, chính vì thế tôi  quyết định lặng im. nếu bạn cho rằng tin nhắn hay FB có thể là nơi giải quyết mọi vấn đề thì cứ nghĩ thế đi.

Nói về những chuyện còn lại thì làm sao mà nói hết chỉ có mấy cái là sắp làm project với Bút chì, mới deactive FB và quay lại đây hé lu, sang tuần sẽ bắt đầu các bài viết về ngày thất nghiệp số 2 hay 3 và mong rằng nó chỉ dừng ở hàng chục , sợ quá huhu. Muốn thế thì làm sao dĩ nhiên phải chăm chỉ học hành viết CV, đi đền thánh,thăm bà và luyện đàn, làm việc nhà ngoan ngoãn các thứ này , bận rộn lắm đừng có mà đùa.

Nhận tiện tay bị gì sạm da, tăng nội tiết tố cái quái đản gì trông y như đồi mồi đẹp (con chó chim bảo vậy) nên tay nhìn hơi gớm ghiếc, hậu quả là buồn vô đối và tự hôm nghỉ làm đến nay chưa quất được bộ móng tay nào cho ra hồn cả, thật đau lòng chứ chả chơi, kéo theo tiền thuốc nữa trời ơi, tôi tự trả chứ ai vào đây trả cho, ước gì có một thằng nào làm danna ( mới đọc hồi ức của một geisha nên hơi khùng haha). Vậy thôi hình hào lười post quá khi nào có hình chuyến đi Đà Lạt mới đây nhứt thì pos luôn một thể, hoặc mai nếu ăn xỗi ở thì quá thì post vậy ha, chào bye.