Wednesday, February 27, 2013

Trước tin xin nồng hậu thông báo rằng tôi đây đã lên 3kg và được đặt biệt danh là roasted-Rin Rin trong Caravelle, nghe thích không mọi người, thực chất đó là một tên gọi sang của heo quay, vì Rin trong Boorin tức là hiệp sĩ lợn còn cái tính từ kia dĩ nhiên là bị quay. Mặt đã tròn ủm ỉm. Anh Tâm thì như mọi lần vẫn post nhá hàng chơi vài tấm lèo nhèo.





Hết, còn set quằn quại chắc còn phải đợi lâu.

Từ tết đến này thì lộc ăn vào liên miên, và các đồng tiền cũng nhanh chóng chào từ biệt ra đi, trời ơi.

Đến tận mùng 12 vẫn còn được nhận lì xì đấy nhá, rồi ăn lẩu với Minh Đức này, ăn tân niên với phòng. Nghĩ sao không tăng cân. Hôm trước Ms Quyên mới than vãn không biết ăn xế cái gì đây, thì sau đó lập tức hàng đống bánh ngon ùa về, nào là passion fruit cheese cake, apple cookie cái con khỉ khô gì chả nhớ. Đặc biệt có món Dark And White Chocolate Smoothie cheese cake (bánh gì tên dài thấy gớm không biết mình có sắp xếp tính từ đúng không) bánh này là bánh kem với lớp bánh bông lan socola mềm mịn sốp ngon như điên, trên là kem, trên là cheese. Ăn miếng đầu vô ngon muốn xỉu xong ăn ăn một hồi ngán quá, quay qua quỳ lạy nhau xin hãy ăn dùm, nhưng ai cũng đã quá tải, sau khi đi pha trà Dilmah uống vẫn không thể ních nổi, cuối cùng Ms Quyên một mình ngốn hết cái bánh, nghe đồn sau đó cô ta đã muốn ói suốt buổi @@ còn bụng mình thì đã vừa khít với cái váy vốn lúc nào cũng rộng thùng thình.

Trước đó đi ăn tân niên đã gặp lại mr Long già, chúng tôi không thèm nhìn mặt nói năng gì với nhau. Thế mà đã có lúc tôi nghĩ mình sẽ nhớ anh ta da diết. Sau đó vào phòng karaoke tôi liên tục ói tiền vì không hiểu sao, lần nào hát cũng 81 và 83. Số lẻ là 10k đấy, trong tết thua tiền bài bạc chưa đủ sao chứ >.<

Công việc cảm thấy mình chưa làm tốt lắm. thói quen hứng gì làm đó, không chạy deadline vẫn là một tật xấu chưa thuyên giảm mấy.

Àh bây giờ là đến chuyện không được vui đây.

bạn tôi bảo là tôi đi thực tập sớm quá làm gì, năm cuối mà không lo học hành.
Bạn tôi lại bảo tôi: Thực tập tháng mấy mới xong? tháng 4 lận hả? haiz, vậy là 4 tháng vô ích (chời ơi, có bị dzô dziên khùng điên không vậy =.=)
Bạn tôi lại bảo rằng tôi quá liều.
Mẹ tôi lại bảo tôi rằng hãy trình bày thử với sếp Đạt, rằng còn phải học, xem có giải quyết cho nghỉ vài buỗi đi học được không.

Thưa quý vị, sao vậy? TÔI ĐÃ CHỌN, CHÍNH TÔI CHỌN, KHÔNG AI ÉP TÔI CẢ.

Nhiều khi thấy hình bạn bè đi chơi, thấy chúng nó đùa giỡn tag nhau ầm ĩ trên FB, cũng mủi lòng, khi mình quay lại trường cũng là lúc nói lời chia tay. Nuối tiếc chứ, sao không.

Nhiều khi ngồi Caravelle, nhớ không khí lớp học, hồi hộp không biết ở lớp thầy có điểm danh mình không, nếu may mắn thì thôi, nếu bị gọi sẽ cấm thi, đóng số tiền vô ích rồi mắc công mắc sức đi hủy môn cho đẹp bảng điểm. Như ngồi trên đống thớt.

Nhiều khi nhắn tin cho bạn, không thấy đáp trả, muốn chửi thề, má nó mình mới ra đi có 2 tháng thôi mà, sao quên bố mày nhanh vậy chứ, thấy mình cứ như trên lưng chừng mây, không thuộc về nơi này và cũng cóc thuộc về nơi nọ.

Nhiều khi được giao task, xong ngu ngơ làm không tốt, bị chửi như xối xả còn ghê hơn cha chửi mẹ chửi, tức quá mặt thộn ra, xong về nhà nằm như bị trầm cảm (ngày đầu thôi, mấy hôm sau chai như đít khỉ)

Nhiều khi thấy sự kiên của LIN giao lưu của IEC, má muốn sống chết đi chứ thèm quá rồi. Ai cho đi mà đi.

Vậy đó, có con đường nào mà dễ dàng. Cái câu, sướng rồi, ngon rồi được thực tập ở khách sạn 5 sao, nói ra thì dễ quá, bà đây chỉ muốn đấm vào mồm đứa nào nói câu này hoặc trói nó vào góc cây, nghe bà kể khổ suốt 5 ngày năm đêm. 

Tuy nhiên, tôi chấp nhận.
Để đổi lại những buổi sáng gắng gượng dậy tự đi làm, cho bớt tính ỉ lại.
Đổi những buổi tan làm trễ,ở lại ráng làm cho xong nhiệm vụ.
Đổi lại buổi trưa tự đi xe ôm qua trường,làm đơn bổ sung môn, rồi chạy lạch bạch về công ty làm tiếp. Không phải nhờ vả chờ đợi ai.
Để đổi lại những bài học quan hệ và đối xử, cái luật có qua có lại trong cuộc sống.
Để học được tác dụng của 2 tiếng "nịnh bợ" mà ngày nhỏ đã thề mình không bap giờ làm cái trò thối đó. giờ thì thấy nó thơm rồi. 
Đổi lại mấy lúc thơ thẩn trong bếp bánh, nhà hàng Á, nhìn ngắm những lọ hoa được cắm công phu tỉ mỉ, được ồ à vì những bí mật vẫn tồn tại trong những tập thể.

Trưa này, con này đã có ý nghĩ điên rồ về một năm Gap Year. Rất có thể sẽ bị ăn táng. Có lẽ tôi là kẻ ngang bướng và lì lợm. Nhưng tôi quả thật không đánh giá cao việc lên lớp chộp dựt hoặc bỏ việc tại công ty. mặc dù tôi đây chỉ là chân sai vặt, không giúp được gì to tát lớn lao.

Thôi được, tôi hài lòng với lựa chọn của mình và quyết định chọn ở lại công ty thực tập.
Có thể sẽ phải học lại và tốt nghiệp trễ.
Dù sao tôi đã chọn.

Xin cảm ơn, nửa chặng đường này, đã dạy tôi rất nhiều điều :)

Friday, February 15, 2013

Chụp hình

Anh Tâm nhà ta lại qua Việt Nam. Ngày đầu đi chụp hình thiệt là muốn tự vẫn luôn đi vì trời quá nắng. Mình lại bị ăn chay. Sáng ra mua ổ bánh mì có nước cá hộp, dưa leo và một đống ớt ăn cầm chừng nên chụp tới 11h trưa là bắt đầu muốn té xỉu nha.

May sao tình hình có thay đồi vào đến chung cư Tôn Thất Đạm thì khá là lên cảm hứng nên vớt vát lại được vài set, nhân tiện nghía xem góc nào đệp chuẩn bị chụp hình cưới nải Đức. Hình thì như các bạn đã biết là chụp dưới dạng RAW convert nên có lẽ khi tóc dài ra sẽ có hình =))

Sau đó về nhà nằm một đống.

Hôm nay là một ngày bận rộn khác. Sáng qua nhà Thi chặt hẻo và như ơ mọi sòng khác, tôi lại thua vật vã trời ơi. Sau đó tôi đóng vai manager dẫn nguyên đàn nhí nhố đi chụp hình. Nói về chuyện này thì do một số khác biệt về mặt ngôn ngữ tôi đã hiểu lầm anh Tâm và nói anh ta chảnh chó. haiz, cái tật hấp tấp không chừa có ngày ăn mấy phát vào mặt may ra mới tỉnh ngộ được.
Về mặt mô đeo thì có Thi, Thu Hằng (một đứa vô cùng ngọ), Châu.

Hôm nay cô Châu đã gỡ niềng răng và thực sự là nụ cười của cô ta vô cùng rạng rỡ (mặc dù cô này liên tục tự chê bai mình, thật ra là chơi chiêu đấy các bạn à)

Thi thì tôi rất tự hào khi dẫn cô ta đi chụp hình, dáng chuẩn kinh. Thu Hằng vác áo dài Trần Hữu Trang cam lặc lè đi, xong tự xa lánh một mình tự suống. Chả hiểu. Tôi đây thì khi đi vô cùng hào hứng làm stylist (nói vậy thôi chứ biết mẹ gì đâu), đến nơi thì ngoài một số yếu tố khách quan, với cả không có concept thì làm cái gì bây giờ. Còn lại tôi hoàn toàn bó tay vơi cô gái màu cam. Cô ta ấy à, nói chả thèm nghe. Thôi phải đi nhiều hơn mới cải thiện được tình hình diễn đạt được. Cố lên nào bé gái.







Xong lúc mấy con này chụp tôi ngồi cù bất cù bơ ăn hết 10 cây cá viên chiên, trời ơi, nghe Britney và dựt điên cuồng. Tốn 50k quá thể. May mà đời còn xinh đẹp sau đó anh tâm dẫn đi ăn và tôi đã quất cho một đĩa cá basa sốt chanh, tôm cuộn khoai tây.

Xong tối được bạn Thành đón, đưa quà Hà Nội và chở đi vòng vòng quận 7. Uống ly cà phê 70k muốn tự giận quá. Ngày gì toàn tốn mấy khoản trời ơi đất hỡi gì chứ, tôi đâu có hề muốn ăn cá viên và uống ly nước bấy nhiêu tiền trong khi túi rỗng thế này chứ >.<

May sao hôm nay nhận được quà bù lại hoho, dễ thương biết mấy chứ.



Cuối cùng trước khi ra về, anh Tâm đã ôm tôi một cái gây hiệu ứng đến tận bây giờ, lại còn xoa đầu, làm nhớ về khoảng thời gian cách đây 5 năm, anh ta cầm tay dẫn tôi qua đường và đứng dưới bến đợi bus tôi ngồi lăn bánh cái bye bye ra về. Chua choa, lâu dữ vậy rồi đó.

Còn bạn Thành thì nhắn tin bảo là muốn nói nhiều chuyện lắm mà sợ lan man rồi chảy nước mắt. thế là ko nói.

Trời ơi,sao mà càng ngày càng nhiều chuyện bất ngờ vậy nè trời.

Mà sau hôm nay mới thấy, nếu mà chỉ thích và có tí khả năng và kì vọng thì còn thơ dại quá. Phải gắng thêm nữa, Đi sâu hơn vào đi cô gái.

Tuesday, February 12, 2013

Mùng 3 cười tẹt ga

Từ hồi vô đại học đến giờ, năm nay mới được ăn tết thiệt sự và cũng là cái tết sinh viên cuối cùng.
Hôm qua đi chùa với bạn Duy Khánh nhà ta tận 1h sáng mới về, chán phết thưa các bạn.

Từ sáng ra là đã được con mập, mặc quần bà đẻ rước qua nhà nó chơi (thế là đành bỏ lỡ cuộc vui với Thi Thư Trinh Châu).

Nghe em nó diễn kịch vui kinh cực. Nguyên nhà nó mà đi lập nhóm hài thì mình xin được nài nỉ làm manager, vì lúc làm việc thôi thì có thể đã chết ngất vì cười. chơi với nhau 12 năm, năm nào mẹ nó cũng mời chơi tết mà chưa khi nào qua được vì cắm mắt vào kiếm tiền. Nếu năm nay mà không sang nữa thì không biết khi nào mới lại có dịp, vì tháng 10 năm nay con mập đã đi Hàn, cái thậy mập của nó sẽ chẳng thể nào lết xác về vào dịp tết vì cô ta rất sợ tốn tiền, mà như nó thì rất có thể sẽ bị tính gấp đôi =))

Sau đó cô ta lấy cho một đĩa khô bò và khô mực sữa. Ngon tuyệt.

 

huhu, đùi bự quá, mắt bé quá, đau lòng qúa
Có một điều rất là hay, mỗi lần qua nhà con này và làm spa tại gia, thì khi tới khâu đắp mặt nạ thể nào cũng nằm trên giường..và sau đó bao nhiêu bí mật trong năm tuôn ra hết, hôm nay đắp mặt nạ  NHỚT ỐC SÊN, thật là khủng khiếp >.<



Hôm nay rất là sung sướng vì sau khi mua bánh biếu người lớn thì sau đó hoàn toàn được bao lại. Xem Nhà có 5 nàng tiên xong cảm thấy ngày càng yêu Việt Hương, Hoài Linh, Tấn beo dã man rợ. Có điều hôm nay, tôi đã quá thô bỉ, cười rần rần trong rạp như một cái máy nổ. Có điều nội chuyện nhìn thấy mặt Tấn Beo thì tôi đây đã không nhịn được cười chứ nói chi vai của anh ấy trong phim này quá bựa, thằng ngồi kế bên chắc cũng muốn vả mấy phát vào miệng cho tôi ngậm lại thôi cười =)) nhưng mà tôi thì không thèm kiềm chế gì sất, cười muốn lăn ra rạp, quá mất nết. Tôi không thích phim Việt Nam, nhưng mỗi năm vào dịp tết, đều không tiếc tiền xem liền mấy phim mình cho là hay. và năm nay cảm thấy vô cùng hài lòng (mức độ hài lòng tăng cao lắm vì xem bằng tiền của thiên hạ).


Cô ta không bỏ qua mọt cơ hội nào quảng cáo mớ cám gạo làm trắng da mà cô ta đáng bán


thằng chụp dùm ko có kĩ năng gì luôn

lại còn bắt mình dương cái len mới lên khoe =.=





Ra về, khi mua nước còn gặp em Quỳnh Như, cựu bạn gái của Duy Khánh và cũng là nguyên nhân làm anh ta đau đớn mấy ngày gần đây, khổ thân thằng bé
Xem sau tụ về nhà Nhung chơi bời một hồi thì qua nhà dì 7 của Nhung (mẹ của cựu bạn trai mình). Hai đứa gặp nhau chào nhau bằng 2 nụ cười ^^.

Sau ấy thì nhận được dt của anh Tâm và thế là ngày mai lại đi chộp hình. Tính cho đến thời điểm này vẫn chưa biết đào đâu ra thời gian để viết về công cuộc đổi nghề của mình trong suốt năm vừa qua. @@








Monday, February 11, 2013

Tết 2 mùng có gì

Những tưởng đã già đời sẽ không có tiền lì xì, nào ngờ được trời thương run rủi đến nay đã có tiền để mai mùng 3 bắt đầu đi đàn đúm cùng bè lũ, quá mừng.
Nhân tiên đến đây xin được khoe một chút về Thann (món quà trị giá $100; mình nghĩ là bên tài trợ cho giá đểu) từ Caravelle. Tên gọi của nó là Oriental Essence.

Gồm 1 shower gel, 1 shampoo, 1 body milk, và 1 nến tinh dầu. Heya thích thôi rồi luôn. Mình đã có dịp xài lip balm hương gạo của nhãn này và không có gì phải bàn cãi. Nói chung là mang đến cảm giác thư thái tự nhiên, chất lượng tỉ lệ thuận với giá tiền. Nói chung, ai là Caravelle đều thích Thann. :))

Tết này ngoài một số plan chính còn phải mần thêm một vụ đó là đan móc, làm mấy cái lót ly để tặng quà tân niên.

Hộp Thann từ nay được trưng dụng làm nhà cho ribbon, và linh tinh các thứ, khúc chụp tấm này là chưa đan được miếng lót hình hoa 6 cánh hê hê. Nói chung là hơi bị đẹp dù còn lắm vụng về. Ngày mai sẽ qua nhà Nhung mập phụ làm cúng giỗ và được con mập ấy bao đi xem Nhà có 5 nàng tưng (tiên; tùy thích). sau đó theo đúng lộ trình là sáng mùng 4 đi Bình Phước. 

Bây giờ thì phải  xem phim và đan móc tiếp thôi vì đã mất buổi trưa vật vã dưới nhà nội dự tính lát nữa sẽ còn được nghe chửi tiếp. Nên đan trước từ giờ để lát nữa trốn biệt khỏi nơi này.

Saturday, February 9, 2013

2012- Những chuyến đi

Phù tôi đã dọn xong mớ hổ lốn và tiếp tục ngồi máy.
Với quyết tâm sáng mai sẽ dậy sớm phụ các bậc phụ huynh làm cơm, tôi sẽ thật ngắn gọn để đi ngủ sớm.
Chuyến tiếp theo và cũng là chuyến đi hao tốn nhất từ trước đến nay. Nha Trang. Để kiếm được mấy triệu đi cái chuyến này, tôi đây đã phải vừa viết bài chóng hết cả mặt (vừa để lãnh lương vừa để chạy bài đi chơi), vừa bán quần áo, làm khung hình và học thi. Hình ảnh mơ màng đẹp đẽ về chuyến đi đã giúp tôi vượt qua những tuần lễ vô cùng giông bão. May sao có đại gia Tuấn Bùi bao tiền khách sạn, đời còn đẹp kinh dị haha.
Phương tiện cả đi và về đều là xe lửa. Vì đã hứa sẽ ngắn gọn nên tôi sẽ không kể lể nữa (thật ra tôi đã kể quá nhiều trên tumblr, chẳng nhẽ lại đi copy qua). Chuyến đi rất vui vẻ, duy nhất có khúc về là quá man rợ. Xin các bạn hãy lưu ý cho, đừng chơi ngu như chúng tôi, ngồi ghế cứng xe lửa 6 tiếng từ Nha Trang về Sài Gòn. Y như thồn heo vào xe, nhồi thịt heo vào đậu hũ. Đến cái mức mà phải nằm luôn xuống sàn xe lửa, mà không phải nằm rộng rãi đâu nha, chui xuống gầm ghế, trên thì sợ bạn mình đầy bụng khó tiêu, dưới thì sợ bánh xe bị shock gằn lên gằn xuống như sòng dập dìu. Chỉ vì cái tội đi mua vé trễ mà hậu quả thật kinh khủng ( thời gian cao điểm, học sinh từ tỉnh ra tp thi đại học). Nằm xong không chịu nổi lại trồi lên ngồi ghế, xong chịu không nổi lại xin cho xuống nằm dưới đít người ta. Cứ nằm và ngồi cái sáng luôn. nói lại còn thấy tởm.








Cô ta bảo là, vé 450k thì phải chơi cho đáng đồng tiền, thế nên cô ta đã chơi trò lộn đầu 2 lần. và đây là gương mặt đáng tiền của cô ta sau khi chơi =))


Xin đừng tắm bùn mà làm gì, vô cùng uổng tiền, chán nản và ngứa ngáy








Mình vẫn nhớ mãi câu nói của em thằng Thiện khi cáp treo ra giữa biển: Cái cabin này mà rớt một cái là chết cả đám luôn anh hai ha >.< Sau đó chàng hoàng tử nhỏ bé vô duyên cười khằng khặc




lục mãi mới được một cái áo cho cô ấy vận để vào chùa


Vào vinpearl chơi là vô cùng đáng tiền, tôi thì thích nhất đường trượt núi, nhạc nước và biển không sóng ở đây. Mà nói thì hơi tức vì con khốn Nhung nhất quyết đi Hòn Tằm bằng canoe, trai Thiện do dẫn ông trời con theo nên tiếc của không muốn cho đi. Thế là nấn ná sao chẳng được đi Hòn Tằm. Dù nghe bảo rất chán nhưng vẫn muốn đi, lần sau nhất quyết đi. Lại còn cả nhà thờ đávv... >.< Về đồ ăn thì vẫn chưa rành bằng ở Đà Lạt được tuy vậy cũng đã kịp ăn bún cá Năm Beo, mực rim, bánh canh bà thừa, nem nướng Đặng Văn Quyên. Bọn này thì không có la cà gì mấy cứ chực về khách sạn nên tôi đây vô cùng ức chế, trời ơi, có biết năm thuở mười thì mới đi được một bận không bọn kia. Thôi rồi nói chung là cũng khá hài lòng dù chưa hưởng thụ triệt để.


   Sau đó là chuyến đi Đà Lạt. 4 đứa con gái, 2 chiếc xe và những chuyện ú tim. Đây là lần đầu tiên đi chơi mà gặp tai nạn làm hết hồn. Cô Châu và cô Thi té xe lăn cù mèo, máu me vương vãi, hên là chỉ trầy ngoài da, vừa xót bạn vừa xót mình, vì không được đi thác bảy tầng và suối vàng, haizzzzz. Nói đến đây vô cùng thèm thuồng cảm giác gió Đà Lạt lùa về trên tóc, trên da. Kỉ niệm chuyến đi này phải nói đến vụ đi thác Hang Cọp, lạc gần 20km, đi vào một con đường rừng vô cùng sóc vô cùng hẻo lánh. Khi đến nơi bãi giữ xe rộng thênh thang chỉ có 2 chiếc xe của chúng tôi (tức là khu du lịch này hoàn toàn không có khách) tôi nghĩ người ta đã quên cái thác này còn có mặt ở Đà Lạt luôn rồi. Đàn ngỗng và bầy chó mực đón chúng tôi tạo cảm giác chẳng tốt lành chút nào. Sau khi lội non xuống thác, tớ đây vừa đặt mông ngồi chuẩn bị ghi hồi kí thì mặt Thiên Châu cắt không còn giọt máu, chạy đến nói là đi lên ngay, đang định mở mồm chửi con này (vì nó đã cằn nhằn từ lúc bị lạc và không muốn đi, nhưng có 2 kẻ cứng đầu đòi đến cho bằng được) thì tôi đây há hốc mồm vì thấy có cái hóc tự dựng đặt một tảng đá, bình hoa cúc và nhang. Xung quanh thì dép có, vỏ chai có, vải có, mà nó đã bạc màu hết rồi. Tôi (chính là đứa nhất quyết đã đi phải đi tới cùng) sợ chịu trách nhiệm không nổi lập tức lùa cả đám đi lên, thì cô Thi rất là hồn nhiên: lỡ xuống rồi chụp tấm hình rồi hãy lên. Thiên Châu không còn cần biết trời đất quay cuồng kiểu gì, cô ta vượt đèo băng băng,quãng đường khi nãy đi xuống nửa tiếng giờ cô ta đi lên chưa đến 10p, mắt đăm đăm hướng về đất liền, khiến tôi đây cũng run sợ leo theo không biết mệt. Đến nơi thì cái bụng đau thắt lại luôn @@. Hiệu ứng chuối cúc quá nặng đã khiến cho cô gái này tông xe trên đường từ Trại Mát về trung tâm Đà Lạt. Mọi kế hoạch bị hủy và chúng tôi phải tìm những chỗ khác để đi. Khổ thân Châu.




















Thỏa mãn nhất là ăn một phát 4 hũ yaourt, 4 trái trứng lòng đào, 2 hũ flan tại 50 Khe Sanh của cô Ngọc Nhug, nghe cô kể chuyện và cười tíu tít, cứ nụ cười yêu đời ấy, y như lần đầu mình đến. Ngoài ra cũng ăn đủ Bánh canh Xuân An, nem nướng Bà Hùng, bánh căn Tăng Bạt Hổ, sữa nành bò, thịt nướng, kem bơ Thanh Thảo, bánh mì xíu mại, bánh tráng bò phô mai nướng (siêu ngon)v..v nhiều quá không nhớ hết vì sau khi bị tai nạn, chuyển qua ăn uống thôi. Đây là một trong những chuyến đi Đà Lạt mình thích nhất từ trước đến nay, hậu quả của nó là một cục nơ, bi thảm tới nỗi trên đường về không còn một cắc mà ăn cơm @@.

Bên cạnh đó có thể kể thêm chuyến đi Vũng Tàu lúc 12h trưa vô cùng điên rồ cùng bạn Duy Khánh, bạn ấy phóng 110km/h làm tóc mình muốn rụng khỏi đầu. Và mồm mình thì la hét vì thích quá haha. Sau đó ăn hết cái lẩu cá đuối to oạch. về đến nhà lúc 10h30 tối. Khùng hết chỗ nói
Chuyến đi Bà Rịa rất là vui và thanh thản về thăm nhà Vy, ăn giò thủ ngon kinh khủng, lại còn chè sen và ti tỉ mấy món Bắc lạ lẫm.
Thôi rồi đến đây là hết
Kết luận: Năm rồi nghèo quá nên đi quá ít, tuy nhiên mỗi chuyến đi đầu rất đáng nhớ, năm sau quyết tâm cải thiên. trước mắt là phải thật tiết kiệm để đi hai chuyến sắp tới là Bình Phướng và Quảng Ngãi. Hy vọng năm sau lật ra là thấy hình ào ào kể dạt dào chứ không tích tị như năm nay. Xin thề xin thề xin thề