Monday, October 7, 2013

Đầm Chuồn chuồn bay trong gió - by Cinnamon- Size M - 480.000 VND

Sunday, October 6, 2013

Bai Sach Chrouk: Người Campuchia ăn cơm tấm như vậy.



Bai Sach Chrouk hay cơm thịt heo nướng được bày bán khắp mọi con hẻm trên đường phố Campuchia. Món ăn tuy đơn giản nhưng lại vô cùng ngon lành và cũng là sự lựa chọn phổ biến của người dân và khách thập phương nơi đây.

Điểm nhấn của món ăn này chính là ở cách ướp thịt của người chủ quán. Tỉ lệ nước cốt dừa, xì dầu, lượng tỏi sẽ tạo nên sự khác biệt đặc trưng ở mỗi nơi. Vì lẽ đó mà ở mỗi một hàng bán Bai Sach Chrouk ở Cam, bạn sẽ được thưởng thức một hương vị khác nhau. Miếng thịt sau khi đã được tẩm thấm gia vị sẽ được nướng trên bếp than ấm hồng, ngọn lửa liu riu giúp thịt chín mềm mà vẫn giữ lại được vị ngọt tự nhiên.

Cơm được dọn ra cùng cũng gọi là cơm tấm, nấu từ gạo tấm. Là thức ăn bình dân, nên loại gạo thường được dùng cũng chỉ là loại rẻ tiền, nhưng vị ngon và dẻo vẫn không lẫn vào đâu được. Khẩu phần cơm đủ cho 1 người ăn sẽ được tém gọn ghẽ trên đĩa, đặt thịt nướng lên trên thêm chút mỡ hành. Dĩ nhiên không thể thiếu thành phần đi kèm là dưa leo, của cải và cà rốt chua ngọt (nhưng bên này ăn ngọt nhiều hơn chua nên tôi không gọi là đồ chua). Tuy nhiên cũng có những hàng phá cách thay thế những thứ đó bằng gừng hoặc xoài bào, thật là đa dạng.
Đi kèm với đĩa cơm luôn luôn là một chén nước dùng, nước luộc thịt gà hoặc thịt heo, rắc bên trên chút hành phi thơm lừng. Quả là trọn vẹn cho một bữa sáng khởi đầu ngày mới.

Có một lưu ý nho nhỏ, chính là những hàng Bai Sach Chrouk bán rất sớm và hết cũng rất sớm. Chừng 8 giờ sáng là có khi đi kiếm không còn quán nào, chính vì vậy, bạn nhớ tranh thủ nếu muốn thưởng thức 1 trong 10 món ăn không thể bỏ qua của Cam này nhé.

Nguồn: Tổng hợp.
Dịch: Huyền 

Friday, October 4, 2013

Chập 3: Thôi thì cũng đi được nửa chặng đường

Đoạn sau trên xe lửa suôn sẻ. Vào khoảng gần 6h sáng chúng tôi lại khệ nệ với hoa và hành lý sang toa ngồi. Chuyện vất vả vào thời điểm này chính là đói kinh khủng khiếp. Kimbap đã cháp sạch, bịch bánh gạo ăn tới miếng vụn cuối cùng mà chưa thấy tới. Em bé dễ thương trên tàu có bao nhiêu đứa cũng đã nựng đã ôm và làm đủ trò mèo cũng chưa thấy tới. Cảnh vật đã thay đổi đã thấy dừng ở Bình Định rồi ga Diêu Trì các thứ mà chưa thấy tới. Anh tiếp viên trên tàu đã đẩy xe đồ ăn thơm lừng đi qua đi lại mấy chập trước mũi chúng tôi mà tàu vẫn chưa tới Quảng Ngãi. Đỉnh điểm của chuyện này là lần sau cùng anh tiếp viên đủn xe ngang qua chúng tôi mặt vô cùng mời gọi, con Hương thì gần không chịu nổi quay sang: Mèo ơi đói quá ăn nha Mèo. Thì đúng lúc đó tàu dừng. Ồ, quá mừng.

Trời hôm đó trong xanh, dù đi ngay mùa sắp bão lũ miền Trung, 4 con người phơi phới ngoài sân ga, thong dong nhưng mệt nhọc với đống hành lý quá cồng kềnh cho chuyến đi chỉ 3 ngày. Động lực để lê đôi chân chính là bữa trưa nghe đồn rất hoành tráng tại nhà hàng Bắc Sơn; chính là nhà Minh Đức. Đứa có hoàn cảnh éo le trong lúc này chính là Diệu Hương, cô ta mang theo cái giỏ quá to và nặng, trong khi người yêu của cô ấy đang đeo trên vai cái balo đựng máy ảnh nặng ko kém còn tay anh ta thì phụ chủ tịch khiêng hoa. Đang lê lết bước đi nó đột nhiên là á lên một cái. Ồ thì ra túi này có bánh xe và thanh kéo, mua 10 năm rồi nó mới biết cái túi của nó có chức năng như vậy. Thế là bung ra, đẩy như tiếp viên hàng không, chân băng băng, mặt hăng hăng.

Đến khách sạn, chú Đời quản lý kiêm chân chạy việc phụ vợ bán sinh tố buổi tối, đón tiếp chúng tôi không mấy nồng hậu, do tưởng 4 đứa nam ngủ 1 phòng, 4 đứa nữ 1 phòng. Tôi phải cam đoan với chú rằng vào lúc nửa đêm chú có thể xộc thẳng vào phòng kiểm tra tụi cháu cũng được; nhưng mặt mày ông ấy không vui vẻ lên là mấy. Thôi kệ.

Đến nhà hàng Bắc Sơn, tụi tôi được chào đón y như đội văn nghệ xung kích mới tới điểm tập kết.Tay bắt mặt mừng =))
Bữa trưa quả thật ngon lành, tôi thấy đứa nào cũng cháp cho mấy chén cơm mà phát thèm, lúc này đầu vẫn hơi ê ẩm ăn không nổi chén thứ 2. Có 2 con cá chiên giòn, thịt bùi, thơm và ngọt, mực xào rau củ một tô chà bá lửa ăn hoài không thấy hết mực @@. Một tô canh cũng to oạch, rau muống xào tỏi xanh và thơm nghi ngút. Tất cả đều to nhưng chất nhất phải nói đến một cái thố nho nhỏ trên bàn, được đem ra sau cùng. Đó là món cá bống Sông Trà nổi tiếng của Quảng Ngãi nói chung, nhà hàng Bắc Sơn nói riêng. Món này được xào sơ cùng tỏi phi thơm và chút ít gia vị, ăn với cơm nóng. Chu choa mèn đét ơi. Ngoài ra, tại xứ tỏi nổi tiếng Lý Sơn, chúng tôi cảm thấy rất thú vị khi chị Đức bóc tỏi ra ăn sống như ăn hột điều haha. Nói chung ai đến đây nhớ ăn cá và tỏi hoặc mua về làm quà.

Nhà cô dâu ta nói, chuẩn bị phần văn nghệ văn gừng kĩ lương thôi rồi. Lại còn bầu hẳn 1 chủ tịch hội văn nghệ đám cưới, khiến chúng tôi vừa phấn chấn vừa lo sợ. Thời gian đã cạn, chúng tôi đành nhờ các dì mướn dùm đồ diễn, không thể làm phi vụ bất ngờ được nữa. Sau khi ăn xong, lập tức ra hiệu thuốc, mua C sủi, mua Alaxan, kẹo cốm, thuốc say xe hầm bà lằng. Về tống thuốc vô là bắt đầu lắc, nhảy điên cuồng. Anh Thắng tập hăng qua về sau còn đòi nhảy nguyên bài Gangnam Style làm cả đám muốn té ngửa nhìn ảnh bằng con mắt viên đạn. Đang lắc ngon trớn chú Đời lên chửi quá trời chửi làm cụt hứng thấy sợ haha. Lần thứ 2 có tiếng gõ cửa, 2 đứa con gái hèn hạ lủm vô cây mắc đồ trốn, thì ra đó là anh Quân mang đồ diễn qua cho thử. Tôi phải thở phào nhẹ nhõm vì con Hương đã nhường cái váy tứ thân rộng hơn cho tôi, vì tôi quá béo như heo ních mãi cái kia không vừa.

Vừa tập xong là phân chia nhau đi tắm. Vì đã có kinh nghiệm đi với nhau, nên lần này thấy phân công cũng khá hợp lý, không ai đợi ai. Đặc biệt trang điểm làm tóc cực kì gọn lẹ. Anh Thắng lí ra đã có lời khen dành cho 2 đứa nếu như ảnh không bị căng thẳng vụ tín chỉ ở trường. Mặt ảnh đăm đăm tức giận và liên tục kêu: Tức quá Huyền ơi, tức quá Huyền ơi. Làm cho đồng bọn có chút căng thẳng.

Khu đê bao sông thanh mát và bình yên. Không xa đó chính là nhà hàng Hiền My nơi diễn ra đám cưới. Chúng tôi mặc đồ cũng khá chỉnh tề, tuy vậy có một chi tiết không hợp chính là áo sống như vậy mà ko mang lutch hay túi xách gì mà vác theo cái bịch nilong to tổ bà, chính là mớ 3 mớ 7 quý giá bên trong.

Đồ ăn ngon và nhiều nhưng do phải diễn nên lòng dạ đứa nào đứa nấy hồi hộp. Cũng đã 2 năm không điên không khùng. Công thêm các tiết mục trước hát quá hay nên áp lực có chút tăng cao. Mới ăn được chút ít tôi đã hối mọi người đi thay đồ và tập dượt. Khi ra sân sau tập thì ta nói 4 đứa hát 4 bè và nhảy loạn xà ngầu như những con lăng quăng =)). Run kinh hồn.

Tiết mục nghe nói được nhiều người tán thưởng, cô dâu chú rể và gia quyến về sau vẫn còn hồ hởi nhắc lại làm chúng tôi cũng mát lòng mát dạ. Tuy nhiên có những hạt sạn mắc cười và đáng nhớ như sau:
*Lúc bước lên sân khấu thì hóa ra có mỗi 2 cái mic, sau khi anh Thắng hát lộn xong câu 1 là tôi đã chìa tay ra để anh quăng mic cho tôi nhưng anh này gạt tay tôi ra tiếp tục hát và lắc làm tôi đơ mấy giây, còn cô Hương bên kia cứ thều thào: Huyền, mic nè, mic nè; tréo ngoe haha. Cuối cùng show hát có Diệu Hương và Hoàng Thắng độc diễn, Tôi và Phát ăn theo nhảy tán loạn.
*Tôi nhảy lộn, trong khi đồng bọn đang lăn lê bò chườn xuống đất, tôi vẫn tiếp tục khúc cưỡi ngựa trogn Gangnam Style =))
*Trước khi vào sân khấu có thỏa thuận khúc cuối Phát và Thắng té vào nhau còn tôi với Hương châu lưng làm trái tim. Nhưng anh Thắng quên té, làm cho anh Phát bổ nhào vồ nguyên cái sân khấu mình ên.
Và còn rất nhiều khúc mà sau này nghĩ lại phải phì cười chắc phải kể bằng lời.

Lúc lên sân khấu không ai biết mình là ai, nhưng khi trở ngược vào bàn đã khác. Như nghệ sĩ =)). Bàn đám cưới ngồi cùng là bạn chị Đức không quen ai, nhưng mà dzô liên tục. Hôm đó vì vui quá chắc mỗi đứa uống chừng 2 chai Ken.

Buổi tối còn uống thêm trà sửa ngon nhất quả đất Lorca, ăn thêm 1 chập bánh tráng nướng, nem nướng ngoài lề đường. Đường xá thanh vắng và se lạnh sau mưa. Tôi về phòng tìm khách sạn ở Hội An ngày hôm sau.. Coi như xong chập này là đám cưới tại Quảng Ngãi đã xong, chuẩn bị sang các chập kể về 2 ngày tại Hội An và Đà Nẵng. Cũng điên loạn không kém